Chương 3: Nước bọt của ma quỷ

Chỉ là nỗi đau thầm lặng của gã vào ngày bốn đã truyền đến:

Ngũ Liệt Thần Quân đang cưỡi trên con quái thú của hắn cùng trư long và một đám sơn dương ồn ào náo nhiệt theo Lão Đậu khanh, Cổ Nham quan, Nghi Thần phong thẳng tiến!

… bọn hắn đến trước kỳ giao phiên ba tháng, bọn hắn không biết sao?

Chẳng lẻ do lần trước Độc Cô Nhất Vị có ác ý gây hấn nên lần này Ngũ Liệt Thần Quân nghĩ lại không cam lòng nên không cố ý tới gây sự không được!

Bởi vì một khi Ngũ Liệt Thần Quân đã xuất động một nhà lớn nhỏ của hắn, ồn ồn ào ào chỉ thoáng cái đã truyền tới tai Độc Cô Nhất Vị … Thái Bình môn Lương gia có nhiều tai mắt bằng không làm sao có thể từng phát động đệ tử lực kháng Kinh Phố Đại tướng quân từng xưng bá giang hồ lại được Chu Miễn phụ tử coi trọng?

Độc Cô Nhất Vị đem mối ưu tư này nói với Diễm Mộng.

Diễm Mộng không băn khoăn lắm chuyện này.

Nàng hiểu rõ nàng còn có thể ứng phó phó được nếu nó xảy ra.

… đối với mị lực của mình nàng luôn tự tin, đối với sự cuồng dại của Ngũ Liệt Thần Quân nàng càng có lòng tin.

Cùng lắm nàng lại đi hóa giải một lần nữa.

Tốt nhất là Ngũ Liệt Thần Quân có thể tới trước Ngô Thiết Dực một bước, vừa kịp cùng Độc Cô Nhất Vị ba người bọn nàng hợp lực đánh đại lão hổ vậy thì vạn vô nhất thất rồi! Cho nên nàng đối với chuyện Ngũ Liệt Thần Quân chợt xông thẳng lên đây cũng không coi trọng.

Ngược lại chuyện phát sinh vào tối ngày năm lại làm nàng kinh nghi.

Vào đầu đêm ngày năm hôm đó, nàng, Độc Cô Nhất Vị, Đỗ Tiểu Nguyệt (còn đang trong lúc sợ hãi), Hà Văn Điền, Trương Thiết Thiết, Hồ Kiêu, Hồ Kiều, Ngôn Trữ Trữ, Lý Tinh Tinh, Thiết Bố Sam cũng không có phát sinh chuyện gì đặc biệt.

Người không có chuyện.

Nước có.

Chuyện không may từ nước giếng.

Tại cái địa phương hoang vu này nguồn nước duy nhất của bọn họ là nước giếng.

Nơi đây có hai cái giếng.

Sông tại Dã Kim trấn, thượng nguồn bùn lầy tắc nghẽn cộng thêm có thể vì mặt đất biến động cộng thêm Chu Miễn từng cho một số lượng lớn tù binh, đầy tớ đào bới khai thác mỏ sau lại bỏ qua không để ý tới dù đã đào ra phân nửa. Hơn nữa lòng sông ứ đọng nhiều loại quặng, tạp chất không biết là vật gì nghe nói độc tính rất mạnh, tay dính một chút chất lỏng này, dã thú liếʍ phải răng, mặt xanh lè, lông rụng sạch không mấy ngày sau sùi bọt mép lên mà chết.

Người dân vùng này gọi đó là ‘Nước bọt của ma quỷ!’.

Rất đáng sợ.

Chỉ là, đầu đêm ngày năm nước giếng lấy lên, không có độc.

Diễm Mộng cũng không sợ chuyện có độc.

Sinh tồn nơi hoang dã thế này Diễm Mộng luôn thận trọng.

Người nàng mang đến nơi đầy ngoại trừ Tôn Diêu Hồng gần như đã bao gồm tất cả lớp nữ lưu cao thủ trẻ tuổi trong Thần Thương hội.

Trong đó Đỗ Tiểu Nguyệt có thể phân biệt hầu như tất cả các loại độc tính.

Hà Văn Điền thì giỏi về bỏ thuốc.

Sở trường của nàng là mê dược.

Đừng quên rằng nàng họ Hà, trên giang hồ đại danh nàng đỉnh đỉnh là đệ tử xuất sắc của Hạ Tam Lạm Hà gia.

Đỗ Tiểu Nguyệt cùng Hà Văn Điền dưới tay Tôn Diễm Mộng, một nhận độc một đánh mê dược, là hai đại ái tướng.

Đáng tiếc bản lĩnh hạ độc Hà Văn Điền không sánh nổi với Thục trung Đường Môn, trình độ của Lão Tự Hào Ôn gia. Bằng không kế hoạch Viên Hầu Nguyệt của nàng chỉ cần phân phó Hà Văn Điền hạ độc là xong chuyện.

Mấy ngày gần đây tâm tình Đỗ Tiểu Nguyệt mặc dù bị đả kích lớn, tình hình rất tệ nhưng đối với chức phận của mình hay do bản tính cẩn thận của nàng mà Diễm Mộng vẫn không sợ nước trong giếng bị người ta hạ độc.

Nhưng trong giếng không có độc.

Trong giếng có nước.

Nước không có độc.

Nước có máu.

Huyết thủy!

Trong nước có rất nhiều máu!

Bởi vì khi phát hiện là buổi tối, nhìn sơ không nhận thấy các nàng chỉ cho là nước giếng biến thành màu đen.

Sau mới biết được là máu.

… lượng máu lớn như vậy là từ đâu tới?!

Máu của ai?

Mọi người kinh nghi bất định.

Xem lại nhân số trong Diễm Mộng khách điếm một người cũng không vắng mặt các nàng mới yên tâm đôi chút.

… rốt cuộc là máu người? Hay là máu thú? Đổ vào trong giếng như thế là có ý gì?

Ngày sáu, không có chuyện gì!

Nhưng đến ngày bảy lại không yên tĩnh.

Diễm Mộng khách điếm bỗng nhiên trong một sát na kê khuyển chết sạch.

Diễm Mộng khách điếm tọa lạc nơi hoang sơn dã lĩnh chuyện tích cốc phòng cơ, phòng khi hữu sự các nàng tất nhiên nuôi không ít gà vịtít nhất cũng năm sáu chục con cộng thêm cả mèo. Ngoài ra thỏ, gà rừng, sơn dương cùng hươu nai ít nhất trên trăm miệng.

Nhưng đột nhiên, chết sạch!

Đáng sợ nhất, không phải là gà không lưu mà là chó cũng không lưu.

Ngoại trừ Diễm Mộng bản thân cũng nuôi ba con chó dữ ở ngoài, còn có năm con chó của Độc Cô Nhất Vị lực chiến đấu rất cao, tính cảnh giác rất linh mẫn người trong võ lâm chưa phải là kẻ địch của những linh khuyển này.

Năm con chó đó có hai con đã chết.

Một con trúng độc miệng sùi bọt mép mà chết.

Một con đầu bị đánh nát bấy.

Còn ba con mất tích.

Đáng sợ hơn chính là những con chó đó cực kỳ linh mẫn, hung hãn, được huấn luyện kỹ lưỡng, quái sự phát sinh gừ cũng không có gừ qua một tiếng, sủa cũng không vang lên một âm.

… nói cách khác, thời điểm quái sự diễn ra, những con chó nhất mực trung thành, đỡ thương cho chủ lại không có một tiếng cảnh báo cho chủ nhân của chúng, Độc Cô Nhất Vị!

Điều này làm cho Độc Cô Nhất Vị nghĩ đến vỡ đầu cũng nghĩ không ra nguyên do.

Gã thương cảm những con chó đã chết, gã rất đau đớn.

Gã chỉ lên trời mắng lớn:”Thứ yêu ma quỷ quái hèn hạ kia, chỉ giỏi lén lút! Bọn khốn nạn, lũ đầu trâu mặt ngựa! Các ngươi có giỏi lăn hết ra đây cho ta!”

Hắn trừng trừng nhìn về bầu trời đêm thanh vắng mắng chửi cả nửa ngày, vừa hận vừa mắng:

“Quân vô loại! Lấy công báo tư! Ngươi ngấm ngầm hạ độc thủ! Cái tên họ Trần hại chó của ta, lão tổ ngươi có ngày nhất định sẽ nấu cháo con heo của ngươi! Ngươi giương mắt lên chờ coi!”

Thao cảm tính gã nhận định người gϊếŧ chó của gã nhất định chính là Ngũ Liệt Thần Quân.

Gã luôn cho rằng thú cưỡi của Ngũ Liệt Thần Quân là một con heo lớn, không phải là rồng.

“Rồng?!” gã từng khinh khỉnh khinh miệt:”Hắn mà cũng xứng cưỡi rồng sao?!”

“Kia rõ ràng là một con heo!”

Gã tuyên bố.

Cũng bởi vì tuyên bố này khiến cho hắn cùng Ngũ Liệt Thần Quân kết thù sâu hơn.

Lúc Độc Cô Nhất Vị đối mặt với dãy núi hoang chửi ầm lên, vọng âm phản hồi khiến không gian hết sức náo nhiệt Diễm Mộng cố nhiên có một ý nghĩ, có chút lo lắng nhưng làm người ta khó hiểu nhất chính là Lý Tinh Tinh cùng Đỗ Tiểu Nguyệt cũng đang nhìn lưng Độc Cô Nhất Vị vẻ mặt có nét cười nhưng không phải cười, tựa như buồn mà cũng không phải buồn.

Tại phía xa chìm trong bóng tối có một bóng đen hình dáng như một đại hán đang nhìn về phía Độc Cô Nhất Vị chỉ thiên mắng địa, thần tình ám muội.

Đây chỉ mới là ngày bảy.

Chưa tới ngày tám.