Chương 1

Tôi là tay sai của nữ phụ độc ác.

Cô ấy bắt n.ạt tôi mỗi ngày.

Đeo trang sức chán rồi thì tiện tay ném cho tôi, đập chiếc túi phiên bản giới hạn vào trán tôi, thậm chí còn ném cho tôi cả một căn biệt thự.

Nữ chính cảm thấy bất bình thay cho tôi, nói rằng nữ phụ sỉ nhục tôi, muốn tôi tránh xa nữ phụ.

Tôi cầm cái chảo dí nữ chính:

"Đừng có cản trở tôi kiếm tiền!"

1

Những người khác xuyên không để trở thành nữ chính.

Tôi cũng xuyên không, nhưng lại trở thành… tay sai của nữ phụ độc ác.

Bưng trà dâng nước, làm chân sai vặt, mua trà mua cơm...

Tôi là một tay sai đắc lực, không có chút tự do hay nhân quyền nào.

Tôi đã cố gắng phản kháng rồi nhưng mà không được. Lý do thì có hơi khó nói…

2

"Lâm Bối Bối, đi mua cho tôi một chai nước!"

Nữ phụ xấu xa Trần Lăng Tuyết đang ngồi trên ghế, tay cầm quạt gió, làn da trắng nõn có chút ửng đỏ vì nắng.

Nhưng cô ấy vẫn phải ở lại sân để xem nam chính chơi bóng rổ, chỉ để chứng tỏ là mình chân thành với nam chính hơn.

Giọng điệu của Trần Lăng Tuyết giống như ra lệnh, còn không xem tôi như một người bạn nữa.

Tôi đau khổ nhìn cô ấy chằm chằm.

Trần Lăng Tuyết nhìn tôi, sau đó lấy ra vài tờ tiền 100 tệ và nhét cả vào tay tôi.

"Cậu mau mua đi, đừng có ngẩn người ra đó nữa!"

Trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng khi nhìn thấy ông nội Mao yêu dấu, bao nhiêu khó chịu cũng tan hết thành hư không.

Tôi lao đến căn tin trường còn nhanh hơn chó rượt.

Trần Lăng Tuyết không uống nước ngọt, ở trong trường học cũng chỉ uống nước khoáng. Mà loại nước khoáng đắt nhất thì cũng chỉ 5 tệ một chai.

Tôi biết sẽ có nhiều người đưa nước cho nam chính, Trần Lăng Tuyết chắc hẳn sẽ không tỏ ra yếu kém, thế là tôi khôn ngoan mua luôn 2 chai nước.

Tổng cộng là 10 nhân dân tệ.

Trần Lăng Tuyết đưa cho tôi 10 tờ ông nội Mao, tôi còn lại 990 tệ liền.

Theo tính cách của Trần Lăng Tuyết, cô ấy sẽ vung tay và thoải mái nói "Đó là phí làm việc của cậu."

990 tệ chỉ để đi mua 2 chai nước.

Tôi có làm không? Tất nhiên là có rồi, có thần kinh mới từ chối. Vậy nên tôi cũng không có cách nào để đòi nhân quyền được.

3

Khi tôi xuyên vào cuốn sách, chủ nhân ban đầu của cơ thể này vừa mới ôm lấy đùi to của Trần Lăng Tuyết.

Tôi là tay sai 24/7, bất cứ khi nào Trần Lăng Tuyết có chuyện buồn thì sẽ mắng tôi. Mắng xong thì bảo mỏi miệng, thế là sai tôi đi mua thêm chai nước nữa.

Lúc đó, nắm tay của tôi cứng lại.

Tôi gần như giơ nắm đ.ấm lên, ôi cái con nhỏ mất nết này, phải cho nó biết tại sao nước biển lại mặn!

Trần Lăng Tuyết lại lấy ra một xấp dày, toàn là ông nội Mao rồi đưa qua cho tôi.

"Mắng xong thì thoải mái hơn nhiều, đây là phí tổn tinh thần của cậu."

Tôi lặng lẽ thu tay về. Giữ tiền hay là giữ giá đây? À, tôi miễn cưỡng chọn cái trước vậy.

Tôi nhìn vào xấp dày cộm này, đoán chừng cũng phải 20.000 nhân dân tệ là ít.

Còn chủ nhân ban đầu của cơ thể này, “Lâm Bối Bối”, vẫn sống trong một ngôi nhà tranh dột nát.

Đêm đầu tiên về sống trong căn nhà lá, gián chuột chạy xung quay, tôi sợ đến nỗi tí nữa thì hẹo. Tôi cũng không ngờ ở thành phố H lại có một nơi nghèo nàn như vậy.

“Lâm Bối Bối” trở thành chó săn của Trần Lăng Tuyết, chắc cũng vì cuộc sống quá khổ cực rồi.

Tôi cũng muốn có cốt khí lắm nhưng không có cách nào. Bởi vì Trần Lăng Tuyết thực sự quá hào phóng.

Mua một chai nước cũng cho cả nghìn tệ. Hàng ngày tôi bao Trần Lăng Tuyết ăn cơm, thế là cô ấy lại cho tôi thêm một nghìn tệ nữa.

Bình thường tôi còn đi mua sắm với Trần Lăng Tuyết, cô ấy thấy tôi ăn mặc quá tồi tàn, thế là tiện tay ném cho tôi vài bộ quần áo mới.

Hành động này đã khiến người khác cảm động biết bao, nhưng qua cái miệng hỗn của Trần Lăng Tuyết thì lại thành cảm lạnh.

"Chó nhà tôi cũng phải mặc quần áo cả nghìn tệ, cậu ăn mặc như này keo kiệt quá rồi." Cô ấy nhíu mày khó chịu.

Còn tôi cảm thấy đau lòng vì bị nhục nhã.

Chưa kịp tỏ ra đau thương, tôi đã nhìn thấy cái mác trên bộ quần áo kia.

Một bộ quần áo 10.000 nhân dân tệ, trời ơi, tôi còn buồn cái mẹ gì nữa?

Là con người thì tốt nhất là đừng quá tham lam.

Trần Lăng Tuyết xả stress xong thì rất vui vẻ. Còn tôi có thêm 1 đống tiền, sửa nhà sửa cửa, mua sắm đồ đạc. Quả thực là một mũi tên trúng hai đích.

4

Sau khi tôi mua xong nước thì quay trở lại sân chơi. Lúc này khu vực sân bóng đã trở nên ồn ào náo nhiệt.

Tôi đoán là có người đang đ.ánh nhau.

Tôi liền bỏ 2 chai nước vào túi rồi chạy thật nhanh đến đó.

Đúng như tôi đoán, người đang gây lộn là Trần Lăng Tuyết và Niếp Khương. Một người vô tri không não, một người giả bộ trang nghiêm.

Khi 2 người này ở cùng một chỗ thì kiểu gì cũng gà bay chó chạy.

Tôi cố gắng lắm mới chen được đám đông để vào bên trong. Trần Lăng Tuyết và Niếp Khương đang giật tóc m.óc mắt nhau ở trong này.

Những người khác cố sức để can ngăn nhưng không được.

"Trần Lăng Tuyết, cậu không có võ đức!"

Ban đầu, Niếp Khương nắm được tay Trần Lăng Tuyết. Nhưng Trần Lăng Tuyết đâu có dễ chịu thua, cô ấy vén tóc lên và giật mạnh đuôi tóc của Niếp Khương về phía sau.

Niếp Khương cũng thâm độc không kém. Đối phương chơi bẩn, thế là Niếp Khương cũng giật luôn tóc của Trần Lăng Tuyết.

Một trận ồn ào đã biến đầu tóc 2 người họ thành cái tổ quạ.

Tôi đang suy nghĩ nên can ngăn như thế nào, Trần Lăng Tuyết đã gào lên "Lâm Bối Bối, lại đây uýnh nhau với tôi!"

Tôi còn chưa kịp làm gì thì phụ đạo viên đã chạy tới. Anh ấy cao 1m89 với chân dài miên man, nhanh chóng đi qua đám đông và nhấc bổng 2 con gà chọi Niếp Khương và Trần Lăng Tuyết. Cuối cùng là ném mỗi đứa sang một bên.

Một cái ổ gà, một cái tổ quạ.

Tôi cũng không nhìn ra được đâu là nữ chính, đâu là nữ phụ của thế giới này.

Thấy Trần Lăng Tuyết sắp di chuyển, tôi vội tóm lấy cô ấy và đưa chai nước đã mở nắp ra.

Đ.ánh nhau lâu như vậy, chắc là khát nước rồi phải không?

Trần Lăng Tuyết đang tức giận, thế là giật lấy chai nước rồi ném nó vào Niếp Khương.

Niếp Khương nhanh chóng tránh được. Và chai nước bay thẳng vào người phụ đạo viên số khổ.

Quần áo của phụ đạo viên đều ướt cả, mặt anh ấy tối sầm lại.

Trần Lăng Tuyết không quan tâm lắm, rồi lại tiếp tục mắng bỏ mẹ Niếp Khương.

"Anh Văn chắc chắn là ngứa mắt với kiểu con gái như cậu, cậu tránh xa ra một chút."

Tôi đã có thể đoán được sương sương những gì đã xảy ra vừa rồi.

Trần Lăng Tuyết phơi mặt dưới nắng nóng chỉ để cổ vũ cho anh Văn của cô ấy.

Nhưng Trần Lăng Tuyết vẫn không qua được hào quang của nữ chính, ánh mắt của anh Văn chỉ để ý đến một mình Niếp Khương.

Hai người họ mập mờ đã khiến cho Trần Lăng Tuyết tủi thân sâu sắc.

Với thiết lập ở trong truyện là vai nữ phụ độc ác, chắc chắn Trần Lăng Tuyết sẽ nổi điên ngay tại chỗ và không để cho Niếp Khương còn chút mặt mũi nào.

Còn Niếp Khương là vai nữ chính, là người chính nghĩa và không thích những kẻ có tiền mà tính cách xấu xa.

Thế là hai người họ lao vào cắn xé nhau.

Lúc này, cốt truyện vẫn còn ở giai đoạn đầu, phụ đạo viên lập tức bảo vệ Trần Lăng Tuyết và đổ lỗi cho Niếp Khương:

"Từ khi nhập học đến giờ cậu đã gây bao nhiêu rắc rối rồi? Còn muốn tốt nghiệp không?"

Các phụ đạo viên luôn rất thiên vị, chỉ là cái nhìn đối với Trần Lăng Tuyết cũng không được thân thiện cho lắm.

Chẳng ai lại thích một cô tiểu thư đỏng đảnh mà tính tình lại khó ưa.

Nhưng biết làm sao được, mấy tòa nhà trong trường này đều là do nhà họ Trần quyên góp cả.

Sự thiên vị trắng trợn này khiến cho Niếp Khương đỏ mắt vì tức giận, cô ấy che mặt chạy khỏi sân chơi.

Trần Lăng Tuyết nắm chặt cánh tay tôi, móng tay như muốn cắm vào da thịt.

"Lâm Bối Bối, cậu thấy tôi và Nhϊếp Khương ai đẹp hơn?"

Hai người họ đều là mỹ nữ cả, đều ngang tài ngang sức. Nếu không thì làm sao xứng với hình tượng nữ phụ xinh đẹp có tiền mà ác độc chứ?

Thế nhưng tôi có thể nói thật được không?

Tôi nghĩ đến chiếc túi hàng hiệu mà Trần Lăng Tuyết tùy tiện ném vào người tôi mấy hôm trước. Chị họ đã xem qua cho tôi, trị giá tận 200 nghìn.

Thế là…

"Trông cậu đẹp hơn."

Thần Tài nào mà chẳng rạng ngời xinh đẹp, phát ra ánh hào quang rực rỡ?

Trần Lăng Tuyết hài lòng, cuối cùng mới mỉm cười một chút. Nhưng sau đó không biết nghĩ đến cái gì rồi lại hỏi "Vậy tại sao anh Văn không thích tôi?"

Cứ như dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Nghĩ đến chiếc túi hàng hiệu đó, tôi trôi chảy đáp lại: “Thằng ấy bị mù”.

Trần Lăng Tuyết ngay lập tức hất tay tôi ra và giận dữ.

"Ai cho cậu nói xấu về anh Văn như vậy?"



Thực ra tôi nghĩ, thiết lập của các nhân vật nữ phụ ác độc đều được không thông minh cho lắm.

Rõ ràng là nhà giàu kếch xù, tiền tiêu ba đời không hết, cần gì phải yêu đương não tàn rồi làm khổ mình, tự mình đi tìm đường ch.ết?

Cứ cầm tiền rồi nuôi một nhà toàn trai đẹp, cho trai đẹp chạy quanh biệt thự cả ngày, không phải là sung sướиɠ hơn sao?

Cứ phải tr.eo cổ trên một cái cây làm gì?

Tôi thực sự không hiểu.

Nhưng tôi còn chưa kịp phàn nàn thì Trần Lăng Tuyết đã tháo dây chuyền và ném qua cho tôi. Cô ấy tức giận vì tôi nói xấu về anh Văn của cô ấy.

Chậc chậc, chiếc vòng kim cương mấy vạn mà muốn bỏ là bỏ ngay.

Tôi cất chiếc vòng kim cương đi rồi đi theo sau Trần Lăng Tuyết, vội vàng dỗ dành cô gái nhỏ.

Cô ấy là nữ phụ độc ác, nhưng tính cách cũng không quá tệ, dỗ vài câu là sẽ ổn ngay.

Cô ấy mắng nữ chính, tôi gật đầu. Cô ấy nói Tề Văn đẹp trai, tôi gật đầu. Cô ấy nói tôi ngốc quá nhưng tôi vẫn gật đầu.

Tôi như một cái máy gật đầu vô cảm. Miễn Thần Tài hạnh phúc là được.

Tiểu thư nhiều tiền cuối cùng đã trút giận xong, tôi ngay lập tức lấy chiếc vòng kim cương ra.

"Còn lấy nữa không?"

Trần Lăng Tuyết ghét bỏ nhìn nó.

"Đeo hai tuần rồi, cũ rồi, cậu xử lý giúp tôi đi."

Tô cúi đầu nhìn xuống.

Kim cương ở dưới mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, tôi thực sự nhìn không ra nó cũ ở chỗ nào.

Ánh sáng chói lòa có thể đâm mù cả mắt chó của tôi nữa. Cả đời tôi cũng chưa thấy viên kim cương nào to đến thế này.

5.

Sau trận đ.ánh nhau túi bụi đó, cuối cùng Trần Lăng Tuyết cũng yên ổn được hai ngày.

Hôm đó là sinh nhật của tôi, cô ấy vui vẻ muốn về nhà tôi chơi.

Thật ra chỉ là ghé qua gặp Tề Văn - một người cũng nghèo rớt mồng tơi như tôi vậy.

Là nam chính, cậu ấy phải trải qua cuộc sống khó khăn nghèo khổ, sau đó phấn đấu để đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Khi còn nhỏ, Tề Văn cũng là người có tiền, cũng có qua lại với nhà Trần Lăng Tuyết.

Sau đó ba cậu ta bị tiểu tam mê hoặc, trực tiếp đuổi hai mẹ con cậu ta ra ngoài. Mẹ Tề Văn bị bệnh nặng mà qua đời, ba cậu ta lại có hai đứa con trai, lại càng không thèm để ý đến Tề Văn.

Nhưng suốt thời gian này, cô gái não tàn Trần Lăng Tuyết vẫn một mực giúp đỡ Tề Văn.

Chỉ đáng tiếc, nữ phụ có tốt đến mấy thì cũng là người thừa. Bởi vì ánh mắt của Tề Văn chỉ dừng lại trên người Niếp Khương.

Nhưng Tề Văn lúc được giúp đỡ thì không hé miệng ra nói gì. Sau này khi đã thành công thì mới nói với Trần Lăng Tuyết một câu, giống như những nam chính khác trong phim truyền hình.

"Tiểu Tuyết, anh chỉ xem em như em gái."

Em gái cái con mẹ nhà anh!

Loại đàn ông này, thấy lần nào thì tôi vả cho rụng răng lần đó.

Nhưng Tề Văn hiện tại thì vẫn còn nghèo hơn tôi.

Tề Văn còn phải vay tiền của bạn bè để trả viện phí cho mẹ. Mấy năm nay cậu ta còn phải trả nợ nữa nên thật sự rất nghèo.

Ngay cả Niếp Khương bây giờ cũng nghèo lắm.

Thế là cuối cùng, tôi chọn ôm đùi của nữ phụ xấu xa Trần Lăng Tuyết. Dù bị mắng mỗi ngày thì đêm về vẫn rất thảnh thơi.

Nhà tôi hơi tồi tàn nhưng vẫn ở được. Trần Lăng Tuyết chỉ đứng ngoài cửa và liếc nhìn: "Con chó nhà tôi cũng sống tốt hơn thế này."

Tôi không nói câu gì.

Trần Lăng Tuyết thở dài và ném cho tôi một chiếc hộp nhỏ.

"Đây vốn là quà sinh nhật cho cậu. Nhưng thấy nhà cậu như thế này... Hay là tôi tặng cậu căn biệt thự khác nhé?"

Cô ấy nói bình thản như thể là một chuyện rất bình thường. Còn mắt tôi thì đã sáng lên ngay lập tức.

Ngay khi tôi định gật đầu, Niếp Khương từ đâu nhảy ra, toàn thân tỏa ra hào quang thánh mẫu, lập tức chỉ trích Trần Lăng Tuyết.

"Trần Lăng Tuyết, chúng ta đều là bạn học, sao cậu nói Lâm Bối Bối như vậy?"

Nói xong, cô ấy lại nhìn tôi:

"Lâm Bối Bối, đừng tức giận, nghèo không phải lỗi của chúng ta! Chúng ta không sai, là cậu ấy sỉ nhục chúng ta!"

Tôi: "..."

Nhưng mà tôi có tức giận đâu?

Bởi vì Trần Lăng Tuyết nói là sự thật.

Tôi từng đến nhà Trần Lăng Tuyết, con chó nhà cô ấy ở trong một căn phòng rộng lớn, có 3 bảo mẫu chăm sóc mỗi ngày. Căn phòng đó cực kỳ hiện đại, chắc chỉ còn thiếu khảm kim cương lên nữa thôi.

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy, con chó nhà Trần Lăng Tuyết còn sống tốt hơn tôi.

------------------------