Chương 1: Gục ngã vì đọc truyện, xuyên về quá khứ

Huy Khải tỉnh dậy trong một khu rừng với người đầy thương tích, toàn thân đau đớn rã rời, đầu đau từng cơn. Hai mắt Huy Khải từ tù mở ra nhìn xung quanh khung cảnh hoang vu, vắng vẻ. Tiếng gió gầm rú qua từng kẽ lá. Hắn đau đớn lê lết cái xác chỉ còn nửa hồn của mình nhớ lại tại sao lại ở đây.

Hắn giật mình thản thốt, ta xuyên không rồi sao, đây là đâu.

Đầu hắn đau như búa bổ, từng đoạn ký ức tuôn trào. Chủ nhân cơ thể này là Phan Văn Lân, hắn muốn khóc, toang, thế này thì toang mất rồi.

Tự tát cho mình một phát thật mạnh, cảm giác đau điếng người, chuyện này là thật, mình xuyên không rồi. Nguyễn Huy Khải là kỹ sư xây dựng, hiện đang thất nghiệp đã mấy tháng, tình hình kinh tế trong giai đoạn khó khăn, những công ty xây dựng thì cắt giảm nhân sự hoặc nợ lương. Khải làm ở đâu thì bị nợ lương ở đó, không có công trình nên công ty cũng tạm thời cho nghỉ, chán nản ở nhà Khải lại đọc truyện tranh xuyên đêm, cái tính mê truyện nên đọc là tới khi nào đuối mới đi ngủ, vậy là gục luôn, tỉnh dậy trong thân xác này.

Có vẻ như chủ nhân của thân xác này đã bị trượt chân rơi xuống vách núi. Giờ phải tìm cách trở lên thôi, Khải cố gắng gượng ngồi dậy tìm đường đi lên. May mắn là có một chỗ có dây leo để bò lên trên.

Dựa vào ký ức của chủ thể, Khải lần mò về nhà, khi về đến nhà thì phụ thân nhìn thấy vội chạy ra đỡ Khải vào. Ông thấy Khải người đầy thương tích thì mặt đầy lo lắng, hỏi han. Khải đáp qua loa là bị trượt chân té ở trong rừng, không có gì đáng ngại. Mẫu thân Khải thấy thế cũng vội tới hỏi han rồi tìm thầy thuốc bốc thuốc về sắc cho Khải uống.

Ngày hôm sau ngủ dậy, dựa theo ký ức, Khải phải đến lớp luyện võ, năm nay hắn cũng đã 18 tuổi. Khung cảnh bên ngoài thật yên bình, không khí thật trong lành, nếu đã xuyên việt đến thời cổ đại rồi thì phải lần mò xem lúc này đang ở giai đoạn nào của lịch sử. Khải thầm nghĩ, một người từ tương lai 2023 trở về thì liệu rằng tiến trình lịch sử có thay đổi, hiệu ứng cánh bướm sẽ xảy ra, hoặc giả đây là một thế giới song song.

Chép miệng một cái, Khải tự nhủ lòng: thôi thì tới đâu thì tới, bây giờ hắn ta phải tiếp nhận hiện thực, tiếp nhận lấy nguồn ký ức của thân xác này.

Với vốn kiến thức lịch sử chút ít phải xoay sở thôi. Dựa theo ký ức thì đây là vào thời kỳ Trịnh – Nguyễn phân tranh, đất nước chia cắt, nội chiến liên miên. Các cuộc khởi nghĩa nổi lên liên tục nhưng đều nhỏ lẻ, bị triều đình trấn áp.

Năm nay niên hiệu Cảnh Hưng năm thứ 9, còn vua là ai thì Lân không biết, cũng có thể sự xuất hiện của Lân sẽ làm thay đổi nhiều thứ. Trong giai đoạn suy tàn của nhà Lê thì vua chỉ trên danh nghĩa còn thực quyền ở Đàng Ngoài là chúa Trịnh và Trịnh Doanh là người đang nắm thực quyền.

Nói đến Trịnh Doanh thì ông vua này lên ngôi là nhờ vào binh biến. Trịnh Giang là anh của Trịnh Doanh, do hoang da^ʍ vô độ, sức khỏe ngày càng sa sút. Hoạn quan kề cận với Trịnh Giang là Hoàng Công Phụ thì lại ghét Trịnh Doanh nên ra sức ngăn cản không cho Trịnh Doanh nắm được quyền hành.

Một lần đi chơi chúa Trịnh Giang bị sét đánh gần chết, Công Phụ mới nói là do hoang da^ʍ bị trời phạt, muốn tránh phải đào hầm mà ở. Từ đó chúa Trịnh Giang chỉ sống trong hầm không ra ngoài, Hoàng Công Phụ thâu tóm quyền lực, ngày càng trở nên lộng quyền.

Mẫu thân của chúa Trịnh là bà Trịnh thái phi Vũ thị, hợp mưu với tư giản Nguyễn Quý Cảnh nhân lúc Hoàng Công Phụ đi dẹp loạn Nguyễn Tuyển ở Ninh Xá, đưa Trịnh Doanh lên làm chúa, bọn hoạn quan của chúa Trịnh Giang hay tin, tập hợp người đánh lại Quý Cảnh nhưng đều bị gϊếŧ, chúa Trịnh Giang trở thành Thái thượng vương bị giam lỏng. Còn về Hoàng Công Phụ thì bị Quý cho người bắt hết thân tín, gia quyến. Hoàng Công Phụ nghe tin, biết đại thế đã mất nên trốn mất tăm.

Còn Đàng Trong lúc này là chúa Nguyễn Phúc Khoát nắm quyền. Năm 1744 vào mùa xuân có một cây sung nở hoa khắp cây kèm theo lời sấm truyền : Bát thế hoàng trung đô, nên Chúa Nguyễn đã xưng Vương, gọi là Vũ Vương. Trong triều đình lúc này có một quyền thần trong triều là Trương Phúc Loan, thâu tóm quyền lực, kết bè phái nên rất lộng quyền.