Chương 42

Trong khoảnh khắc Bì Bì cảm thấy trong người xuất hiện ngọn lửa, lục phủ ngũ tạng như muốn bốc cháy. Một cánh cửa thần bí mở ra, thủy triều từ đợt xâm chiếm dâng trào đủ loại cảm xúc. Bì Bì vô ý thức lùi hai bước, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu: Nếu Hạ Lan Huề trước mặt là giả thì cơ thể của cô sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Cô nhớ Tô Mi từng nói, nuốt mị châu vào sẽ đem lại hiệu quả kí©ɧ ŧìиɧ cực mạnh, như rơi vào tình yêu vậy. Đây cũng chính là lí do Thiên Hoa mỗi lần lấy được mị châu của Hạ Lan liền lập tức nuốt vào.

Cô càng nghĩ trong lòng lại càng rối loạn, nửa người trên cảm thấy như bị xé tan, nửa người dưới lại như có dòng nước nóng chạy vào, giống như hàng ngàn con cá đuổi theo cô cắn nuốt...

Anh quan sát sự biến hóa của cô, giống như nằm trong dự liệu của anh, tay đặt trên mặt cô sờ tới sờ lui, tựa như anh đang sờ một món đồ gốm quý giá: "Muốn tôi, phải không?"

Syn: vô sỉ!! cơ mà tui thích.

Bì Bì đạp anh một cước, nhưng lại bị anh tiện tay bắt lấy, nhẹ nhàng lôi kéo ngả ra phía sau, cả người dựa trên người anh.

Bì Bì nắm lấy áo của anh, ở ngay cơ ngực cứng rắn của anh hung hăng cắn một cái.

Nhất định rất đau, chảy máu, nhưng anh không tránh.

Cô lại cắn thêm một cái, ác hơn sâu hơn, thấy rõ cả dấu răng, anh cũng không cử động, không nói một lời nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười.

"Hạ Lan Huề anh thật vô sỉ!" cô mắng.

"Một viên mị châu thôi mà, sao lại giận như vậy."

Anh sờ sờ vết thương, đau đến hút mấy ngụm khí, "Nơi này là Sa Lan, thích thì cứ nói thích, không cần che dấu. Muốn tôi, liền cho cô—- " lời còn chưa nói xong, "Ba", Bì Bì tát lên mặt anh lưu dấu tay.

"Lưu manh!"

"Lưu manh!"

"Nên sửa lại một chút, là lưu hồ."

"Ba!" Lại tát thêm một cái.

"Đánh thỏa thích đi, ai biểu tôi là giống đực chứ." Tế Ti đại nhân vừa nói vừa cười.

Bì Bì cười lạnh: "Tế Ti đại nhân không ngờ lại đem mị châu cứng rắn nhét cho người khác— tôi cảm thấy anh không nên cười nên khóc mới đúng. Tự hạ thấp bản thân."

Bên kia con sói đã chết ngã xuống ngay chân, chẳng hiểu tại sao mùi máu tản ra lại làm kí©h thí©ɧ vị giác, hòa với mùi hương nam tính của Hạ Lan Huề, Bì Bì nỗ lực khắc chế chính mình, lại có một loại cảm xúc mãnh liệt muốn cưỡng hôn anh.

Bỗng nhiên, anh ôm cô lên, đi đến một cây đại thụ, để cô dựa lưng vào thân cây.

"Cô bé à, cô vào nửa đêm khuya, đi theo một một lão hồ ly đực đã tu hành chín trăm năm, ở trên ngọn núi hơn mấy tiếng đồng hồ, không phải là tự mình dâng hiến sao? Hửm?"

Bì Bì muốn giãy giụa, lại bị anh gắt gao ôm lấy, hai chân cô kẹp chặt hông anh, liều mạng nắm lấy tóc anh.

"Cô tưởng mình là cô bé quàng khăn đỏ hả? Cho rằng đến đây thật sự để hái dâu tây hả? Đừng nói với tôi cô rất hồn nhiên không biết tôi là con sói đóng giả bà ngoại nha."

"..."

"Có lẽ vừa nãy tôi không nên cứu cô, để cho cô bị con sói kia cắn chết..."

"..."

"Quan Bì Bì cô mới chính là hái hoa tặc đó biết không hả? Nếu như tôi có ý định "hái hoa", thì mình cô làm sao có thể thỏa mãn. Tế Ti đại nhân tôi chính là thích cô, mới nhường nhịn cô, mới đưa cho cô mị châu. Người ta cho cô hộp bánh quy, cô chỉ cần mở nắp ăn là được, nhiều lời vô ích như vậy làm gì?"

Cô thở nhẹ một tiếng, anh vùi đầu vào ngực cô, nhẹ nhàng, dùng đầu lưỡi liếʍ một chút, sau đó chậm rãi hôn dọc theo gáy đến gần môi cô, động tác chậm rãi vô cùng mềm mại.

Hô hấp của Tế Ti đại nhân rất nóng, nóng đến nỗi hòa tan hết tất cả, không khí xung quanh lạnh băng đều bị hơi thở của anh hâm nóng, cành cây trên đỉnh đầu nhẹ lay động, sương sớm rơi vào trên trán của cô, trên mặt, trên cổ—– cùng mồ hôi hòa nhau, lại bị hơi thở của Tế Ti đại nhân làm cho bốc hơi. Bì Bì chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng—- bất giác muốn càng nhiều, vừa giãy giụa lại vừa do dự.

Không, anh ta không có khả năng không phải Hạ Lan.

Cô tin chắc mình đã quen thuộc với nụ hôn của anh, tất cả cảm giác, động tác, cùng mùi hương trước đây giống như đúc. Bọn họ giống như đôi vợ chồng già như là cá gặp nước, phối hợp thành thạo.

Thế nhưng, bố của Hạ Lan không có khả năng ở biển đông.

Hạ Lan trước kia thậm chí còn rất ít nhắc tới biển.

Viên mê dược kia không có khả năng giống như con chip máy tính, không thể bắt anh lập lại đáp án đã cài đặt sẵn.

Bì Bì cảm giác cô sắp điên rồi, đầu óc quay cuồng: Nếu như anh không phải là Hạ Lan, vậy cô không phải trở thành người không biết liêm sỉ sao...

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

"Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Tế Ti đại nhân đang rất kích động, nhưng đầu óc của Bì Bì bây giờ lại giống như đang đua ngựa ở bên trong, anh nhận ra Bì Bì khác thường.

"Thiên Hoa..." Bì Bì đổi đề tài, "Có khi nào cũng đang ở Sa Lan không?"

Cơ thể anh khựng lại một chút.

"Thiên Hoa nếu biết tôi và anh phát sinh quan hệ như vậy sẽ gϊếŧ tôi." Bì Bì nhìn thẳng vào mắt anh, quan sát.

Anh chớp mắt, lông mi lay động: "Cô sợ?"

Bì Bì gật đầu: "Sợ."

Thân thể của cô run rẩy một chút, anh dùng bàn tay rộng lớn của mình ôm cô thật chặt.

"Không cần lo lắng về Thiên Hoa," anh nói chậm rãi "cô ta sẽ không gϊếŧ cô."

"Không, cô ấy sẽ làm."

"Chắc chắn sẽ không."

"Vì sao?"

Anh dừng lại một chút, tựa như đang cân nhắc, một lúc lâu ngẩng đầu lên: "Bởi vì cô ta đã chết."

Ánh trăng yếu ớt vương lại trên trán của anh, khuôn mặt anh tạo thành một bóng mờ. Bì Bì cảm thấy một cỗ hàn khí lan đến đáy lòng, trong lúc nhất thời toàn thân cô lạnh lẽo, không biết vui hay buồn. Hèn chi anh muốn cô nuốt mị châu. Vật này giấu vào bụng là tốt nhất, nếu đem để bên ngoài bị Thiên Nhị thấy, sẽ có hậu quả khó lường.

Bì Bì ngơ ngẩn nhìn anh, Tế Ti đại nhân ánh mắt như gió thổi mặt biển sóng dậy bốn phía.

"Thật sao?" cô cảm thấy khó tin.

"Cô vẫn cảm thấy tôi chưa bao giờ nói thật với cô, Bì Bì," anh nhìn vào cô, "hiện tại, tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật, cô có thể an tâm? Song phương hợp tác có thể xem đây là thành ý?"

Bì Bì im lặng nửa ngày, không nhúc nhích nhìn anh, cô muốn dò xét xem trong mắt anh có sự dao động nói dối nào không, nhưng ánh mắt anh trong suốt.

Trước kia Hạ Lan Tĩnh Đình dù không tiếp nhận tình cảm của Thiên Hoa, anh vẫn cùng cô ấy giữ một khoảng cách, đôi lúc anh vẫn giúp đỡ. Hai người họ giống như đồng nghiệp, cũng như như bạn bè, họ đã từng nhiều lần đi đến nông trại mua hồ ly. Có thể nó ngoại trừ Bì Bì thì Thiên hoa chính là cô gái duy nhất có thể tiếp cận được anh. Thanh Dương, Quan Hạt cũng đã từng nhắc đến lúc Hạ Lan tu luyện chính là Thiên Hoa luôn ở bên cạnh chăm sóc. Thậm chí lúc Thiên Hoa đột nhiên mất tích mà anh lại không hề để tâm đến khiến cho bọn họ nghi ngờ giận dữ.

Thiên Nhị gọi anh là anh rể thì cũng đủ biết quan hệ của họ khi còn ở Súc Long Phố tốt như thế nào.

Tế Ti đại nhân không có khả năng gϊếŧ chết Thiên Hoa, càng không thể bắt cô nuốt mị châu. Anh tuyệt đối sẽ không ép người con gái anh yêu làm chuyện cô ấy không muốn. Lúc trước chính anh đã đeo mị châu trên cổ tay cô, anh nói nếu như ngày nào đó không muốn giữ nó nữa, đừng ném nó đi, hãy trả nó lại cho anh.

Nếu Thiên Hoa bị Hạ Lan Huề giả gϊếŧ chết, như vậy Thanh Dương nói đúng, tên giả mạo này có khả năng đang giam giữ, thật thậm chí đã gϊếŧ Hạ Lan thật.

Nghĩ đến đây, toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.

Thấy cô cúi đầu, Hạ Lan Huề lại nói: "Cô nói rất đúng, nơi này là Sa Lan. Kêu cô đi săn, cô lại có thể bắt được một con gấu, chứng tỏ cô có thực lực, có cơ hội để chạy trốn, nhưng cô lại trở về, chứng tỏ cô không thất hứa. Bì Bì chúng ta đã có khế ước tinh thần, chúng ta sẽ trở thành đồng minh. Tôi không muốn cô điều tra tôi, tôi cũng không muốn điều tra cô. Mối ràng buộc duy nhất của chúng ta chính là hiệp ước."

"Hiệp ước?"

"Cô giúp tôi cứu Đông Linh ra, tôi sẽ trả lại Hạ Lan cho cô, thành công, tất cả mọi đều vui mừng. Cô chỉ cần nhớ kĩ mục tiêu của chúng ta, mọi thứ sẽ trở nên đơn giản."

"Đơn giản? Tế Ti đại nhân đánh giá quá cao năng lực của tôi rồi." Bì Bì nhàn nhạt nói,"Tay không tất sắt, bản thân lại không có thực lực, chẳng khác gì đến đây để nộp mạng?"

Anh lấy xuống một chiếc lá rơi trên tóc cô, thuận tay sờ soạng mặt cô: "Cho nên tôi mới nói cô nuốt hạt châu này vào, nó sẽ đánh thức một con người khác trong cô."

Đầu ngón tay của anh lạnh lẽo xoẹt qua gương mặt cô, lòng Bì Bì run lên bần bật: "Ai?"

"Tuệ Nhan."

Bì Bì càng thêm nghi vấn: "Mị châu này—- có thể biến tôi trở thành Tuệ Nhan?"

"Không đến mức đó," thấy cô khẩn trương, anh cười, đưa tay vỗ vai cô an ủi, "Thân thể luôn tồn tại kí ức, mấy trăm năm trước Tuệ Nhan là con gái nhà võ tướng, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, có thể so với cao thủ võ lâm. Mị châu có thể giúp đánh thức một phần kí ức, giúp cô phản ứng nhanh hơn, nhảy cao hơn, bắn cung chính xác hơn,...."

Thấy Bì Bì vẫn còn ngẩn người, anh lại thay đổi cách giải thích: "Giống khi chơi game vậy, tôi giúp cô đổi mới trang bị, nó sẽ giúp võ công của cô cao hơn, mạnh hơn, tăng sức chiến đấu–"

"—để dễ hoàn thành nhiệm vụ?" cô thay anh hoàn thành câu nói, cười lạnh một tiếng: "Hiểu rồi."

"Không nên tức giận, Bì Bì." Anh phát giác cô không được vui, "Lao động mang lại niềm vui, chiến đấu sẽ mang lại thắng lợi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ ôm được mỹ nhân về nhà. Cô tự hỏi lòng mình, đây không phải là điều cô muốn hay sao?"

Cô bị anh chọc giận hóa cười.

"Cô chắc chắn không muốn làm trẻ sơ sinh chờ người khác đến đút cơm, cô mạnh mẽ như sư tử, đến Sa Lan này phát huy sức mạnh—-" anh xòe bàn tay ra để bên miệng, "Tôi muốn! tôi muốn! tôi muốn Tế Ti đại nhân!"

Bì Bì hai mắt nhìn trời.