Chương 27

Chiều nay Du Thiệu Kiệt đột nhiên nổi hứng kéo tôi đi chơi bóng rổ. Nói là chơi chứ tôi đến chỉ để xem bọn họ chơi. Mấy tên con trai trạc tuổi tôi ai cũng cao lớn, chắc tại chơi bóng rổ nhiều. Ngoài sân chơi lác đác có vài nữ sinh đang đứng xem rồi reo hò cổ vũ. Tôi đứng đực một chỗ suy nghĩ xem có nên hét tên hắn để cổ vũ không.

Tôi còn đang mải suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng hô "Cẩn thận!" Vừa ngẩng đầu thì cơ thể liền bị ai đó ôm chặt, sau đó quả bóng cam đập vào đầu của người đó.

"Cậu không sao chứ?" Tôi hót hoảng sờ sờ đầu của cô ấy.

Mặt của cô ấy nhăn nhó lại vì đau đớn khiến tôi không biết phải làm sao. Rõ ràng từ lúc tôi đứng đây cho tới giờ không hề có sự xuất hiện của cô ấy.

Đám con trai nhìn hai bọn tôi rồi chạy nhanh lại qua hỏi han.

"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ muốn đùa với bọn họ một chút...không ngờ, lại trúng vào cậu." Một cậu con trai từ trong đám người bước ra, thành thật mà nhận lỗi.

"Không sao đâu. Không có đau lắm!" Cô gái xe buýt nở nụ cười thật tươi nói.

Thấy không có việc gì nữa nên bọn con trai cũng rời đi. Du Thiệu Kiệt từ trên cao nhìn tôi với ánh mắt tức giận.

"Rốt cuộc đầu óc cậu bị làm sao vậy? Bóng bay đến mà cũng không biết né!"

"Tôi xin lỗi." Sau đó hướng cô gái xe buýt mà cảm ơn.

"Đáng lẽ cậu không nên đỡ giúp tôi. Cú vừa rồi thật sự rất mạnh."

Cô ấy vẫn xoa chỗ vừa bị đập vào nhìn tôi nói không có gì.

Dù cô ấy nói vậy nhưng tôi vẫn rất không yên tâm mà bảo Du Thiệu Kiệt đưa cô ấy đi khám giúp.

Nghĩ tới mình gặp cô ấy mấy lần rồi mà vẫn chưa biết tên nên tôi mới hỏi tên của cổ.

"Tôi là Hải Ly."

Sau đó quay người nhìn vẻ mặt khó chịu của Du Thiệu Kiệt tôi đành phải dỗ dành hắn.

"Cậu giúp tôi đi...Bây giờ tôi có hẹn với bố nên không thể đi cùng cô ấy được. Chỉ cần cậu giúp, tôi sẽ đồng ý với cậu một điều kiện."

Gương mặt của Du Thiệu Kiệt trầm ngâm. Vài giây sao hắn nói đồng ý.

***

Ông hẹn tôi ở một nhà hàng sang trọng. So với bộ đồ thể thao trên người tôi bây giờ thật là không phù hợp. Bước vào nhà hàng, mắt tôi dáo dác tìm ông. Từ vị trí đẹp nhất của nhà hàng, tôi thấy ông đang cười vẫy tay với tôi.

"Con mau ngồi đi." Ông nói rồi kéo ghế ra giúp tôi.

"Con muốn ăn gì?"

Tôi lật quyển menu ngay bên cạnh. Bên trên toàn là chữ tiếng Anh khiến tôi hoa mắt. Nhưng vì không muốn mất mặt trước ông ấy nên tôi giả bộ như đang nghiền ngẫm xem.

Đoán được tôi đang giả bộ, ông bật cười thành tiếng rồi kêu phục vụ mang một quyển menu tiếng Việt ra cho tôi.

Cuối cùng chứng hoa mắt cũng biến mất. Nhìn quyển menu, tôi thấy món nào cũng ngon. Ý đồ muốn bê cả đống đồ ăn từ trong menu ra nảy lên trong đầu.

"Đây toàn là món Tây nên chắc con không quen. Hay...mình đổi nhà hàng khác nhé!"

"Không...không cần..." Ai nói là không quen. Từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy mấy món này. Tôi chỉ hận là mình không có một cái bụng không đáy để có thể ăn được hết chúng.

Ông ấy nhìn tôi rồi mỉm cười, đoạn gọi phục vụ kêu rất nhiều đồ ăn.

Tôi hí hửng chờ đồ ăn được bê ra. Chỉ vài phút sau đồ ăn đã được bê lên. Món nào món lấy thơm phưng phức, cái bụng rỗng từ trưa tới giờ cuối cùng cũng sắp được ăn no.

Đều là mấy món nước ngoài nên tôi không biết tên. Chỉ biết rằng mùi vị rất tuyệt, so với đồ ăn ở nhà hàng bình thường đúng là thuộc một đẳng cấp khác.

Sau đó chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Và tôi có thể nhận ra...mình đối với người bố này đã có chút tình cảm.

Hôm ấy tôi cứ nghĩ rằng đó là một ngày vui vẻ đối với tôi. Nhưng...

Nửa đêm hôm ấy, tôi nhận được số điện thoại từ bệnh viện của nước ngoài. Họ nói...mẹ tôi đã qua đời do gặp tai nạn.