Chương 2

Mọi người trong nhà lần lượt quay trở về, Tiêu Duyên ngồi trên bệ cửa một lúc rồi mới bỏ củi vào bếp. Chu Quế Hoa vào phòng khách thay đôi giày đang mang bằng một đôi giày khác màu đen, đi ra cửa nhìn thấy Tiêu Duyên liền nói: "Con trở về nhà bao lâu rồi còn không chịu lùa gà vào chuồng. Ra phía sau lùa tụi nó trở về mau lên."

Tiêu Duyên gật đầu đáp ứng. Cô rửa mặt qua loa, bọt nước trên tay còn chưa vẫy sạch liền nhìn thấy Tiêu Phi từ ngoài cửa đi vào như một cơn gió thổi, trên tay cầm thứ gì đó ném lên người Tiêu Duyên.

Sau đó Tiêu Phi đứng sang một bên cười ha ha, Tiêu Duyên trừng mắt nhìn cậu một cái, một tay kéo cái thứ không trơn bóng ấy ra khỏi người, đó rõ ràng là một con rắn đã chết. Tiêu Duyên hét to một tiếng, nhảy thật xa ra khỏi con rắn ấy, túm lấy người Tiêu Phi rồi đánh cậu vài cái.

Chu Quế Hoa từ trong ruộng rau đứng thẳng thắt lưng, mắng cô: "Con bao nhiêu tuổi rồi còn cùng em trai cãi nhau. Nó đã không hiểu chuyện, ngay cả con cũng vậy."

Tiêu Duyên chỉ vào con rắn trên mặt đất, "Nhưng nó ném rắn sọc gờ vào người con."

Tiêu Phi ôm đầu trốn sang một bên, vẫn còn cười nói, "Con rắn đó chết rồi thì có gì mà sợ chứ, do chị nhát gan thì có. Mẹ, con rắn này ăn được, chúng ta đem nó hầm lên đi."

Chu Quế Hoa nói: "Ngày nào cũng chạy vào mấy nơi hoang vu, con rắn kia là thứ con có thể đυ.ng vào sao. Lỡ như gặp phải rắn độc bị nó cắn một phát xem con làm như thế nào."

Tiêu Phi cười khúc khích vài tiếng, đi đến bên cạnh Chu Quế Hoa giúp đỡ lấy cái rổ, bộ dáng lấy lòng: "Không phải là con bắt đâu, con nghe lời mẹ mà. Đây là anh Thiết Ngưu và anh Triệu tử bắt được đưa cho con."

Tiêu Duyên nghe thấy tên của Hà Triệu lập tức nổi giận, xoay người đi ra sau nhà. Lúc cô đã lùa hết gà vào trong chuồng thì Tiêu Lan cũng trở về, trên người còn xách theo một tay nải, Chu Quế Hoa cười tủm tỉm bảo cô ấy rửa tay rồi ăn cơm.

Trên bàn cơm của Tiêu gia có năm người, cha Tiêu tên là Tiêu Nhất Đức, tính tình mộc mạc ít nói, chuyện trong nhà bình thường đều do người đàn bà mạnh mẽ kiên cường như Chu Quế Hoa quyết định.

Buổi trưa ăn cơm tập thể ở chỗ công xã, buổi tối trở về tùy tiện nấu chút cơm loãng ăn với dưa muối. Tiêu Lan dùng đũa lay lay chén đĩa, phàn nàn: "Đã lâu nhà ta không được ăn thịt rồi. Không phải hai ngày trước con mang vé đổi thịt về cho mẹ sao, mẹ đổi lấy thịt về nấu đi."

Tiêu Phi vừa hút sợi mì vừa điên cuồng gật đầu. Chu Quế Hoa đẩy đĩa mì đến trước mặt Tiêu Lan, "Mẹ biết con có tiền đồ rồi. Hiện giờ chịu trách nhiệm công việc kế toán trong thôn, có thể nhận được phiếu điểm tốt như vậy, vẫn nên tiết kiệm thì hơn. Lỡ như ngày nào đó không còn gì ăn cũng có thể đem ra để ứng phó trong lúc khẩn cấp không phải sao?"

Tiêu Lan bĩu môi, "Con đang làm việc rất tốt, có thể xảy ra chuyện gì chứ. Mẹ cứ dùng vé lương thực con đưa đi, vẫn còn nhiều lắm."

Chu Quế Hoa cười nói: "Con nhất định phải làm việc thật chăm chỉ, đây là một cơ hội hiếm có, bác gái của con hình như có chút hâm mộ công việc mà con đang làm. Đáng tiếc trình độ văn hóa của chị họ con không cao, cho con bé làm một công việc thấp hơn cũng không được. "

Trên mặt Tiêu Lan lộ ra nụ cười. Lúc trước trong thôn thiếu một kế toán, những người có chút văn hóa khác không tranh thủ nên nàng cứ thế được chọn, sao mà không kiêu ngạo được chứ. Tiêu Lan cười: "Chờ sau này công việc ổn định, con chẳng những có thể phát phiếu lương thực, ngay cả phiếu đổi vải vóc cũng có."

Chu Quế Hoa vui vẻ nói: "Hôm nay tâm tình của mẹ rất tốt, vừa vặn may thêm quần áo cho các con. Hai ngày trước bác ba của các con tìm mẹ, nói là bà có một đứa em trai, người cũng không tệ, bảo con đi xem mắt."

Nói đến chuyện xem mắt, đó là trải nghiệm bình thường của một cô gái ở trong độ tuổi của Tiêu Lan, nhưng sắc mặt của cô lại có chút suy sụp, bộ dáng không hài lòng, "Con chỉ mới bao nhiêu tuổi, con không muốn đi xem mắt. Chị Mai so với con còn lớn hơn một tuổi, bây giờ 19 tuổi rồi có thấy động tĩnh gì đâu."

Chu Quế Hoa húp một ngụm cháo, nói: "Con dám so sánh với con bé sao, con xem ánh mắt của bác gái con cao như thế nào, còn bộ dạng của con ra sao chẳng lẽ không rõ ràng? Đợi đến lúc tuổi đã lớn, chọn cao không được thấp cũng không được, ngược lại chọc cười người khác."

Tiêu Lan chọc chọc cơm loãng trong bát, cảm thấy mất hứng, nói cho có lệ: "Như vậy vẫn tốt hơn là vội vàng nhắm mắt tìm kiếm. Con tốt xấu gì cũng có thể học thêm vài năm, sau đó còn có thể giúp đỡ trong nhà thêm mấy năm nữa."

Tiêu Duyên yên lặng lắng nghe, ăn cơm xong chủ động đi rửa chén. Lúc cô rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ thì Tiêu Lan đã ngủ trước. Cô sờ vào chăn của mình, kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, để lại một đôi mắt đen láy lộ ra bên ngoài.

Giường của hai người đối diện nhau ngăn cách bằng một chiếc bàn ở giữa. Vốn trong nhà có ít giường, Tiêu Lan và Tiêu Duyên ngủ cùng nhau. Càng lớn, Tiêu Lan càng muốn ngủ một mình, Chu Quế Hoa không còn cách nào khác, chỉ có thể làm một chiếc nệm bông mới, rồi đóng cho cô một cái giường mới

Nghe tiếng Tiêu Lan nhàn nhạt thở dài, Tiêu Duyên nhìn cô ấy một cái, Tiêu Lan nói: "Hôm nay em cùng Trương Anh trở về nhà hả? "

"Không. Em đi nhặt củi rồi mới về" Tiêu Duyên nói, nhớ tới người hôm nay cô gặp, lập tức giấu đi khuôn mặt đỏ bừng.

Căn phòng im lặng trong giây lát, Tiêu Lan lại nói: "Em nghĩ gì về mấy tên tiểu tử choai choai trong thôn này?"

Hiện tại Tiêu Duyên còn chưa có bất kỳ khái niệm gì về hôn nhân nên bất ngờ nói: "Không biết. "

Tiêu Lan quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì, "Quên đi. Có nói với em thì em cũng không hiểu. Mau ngủ đi."

Sáng hôm sau dậy sớm, Tiêu Duyên thả gà ra khỏi chuồng, trong nhà đã không còn ai, cô vội vàng cầm cuốc đi đào đất. Thời gian này công việc đồng án bận rộn, phải thừa dịp thu hoạch xong vụ lúa xuân trước khi mưa mùa hè đến.

Buổi trưa ăn cơm xong, phát hiện trong đội có một số lưỡi liềm đã cùn, đại đội trưởng xem xét kỹ một hồi,"Mấy cây này không dùng được nữa, bây giờ phải đổi sang cây khác hoặc là tìm một viên đá mài dao về mài lại."

Tiêu Duyên và Trương Anh đang ngồi uống nước dưới gốc cây. Trương Anh nghe thấy chú hai của mình nói, "Trong kho vẫn còn vài cây lưỡi liềm khác thì phải. Lúc trước trong nhà của ông ba có một khối đá mài dao rất dễ sử dụng, hình như là đồ mượn từ nhà của Bí thư Chi bộ thôn."

"Bí thư Chi bộ thôn hôm nay lên trấn họp rồi, mẹ của Hà Tiến cũng không đến, trong nhà chẳng biết còn ai không?" Đại đội trưởng hỏi.

Trương Anh nheo mắt nhìn về phía Tiêu Duyên, "Con biết, hôm nay Hà Tiến ở nhà, anh ấy từ trên thị trấn trở về rồi. Con sẽ sang đó hỏi mượn. Chú hai, chú có muốn không? "

Đại đội trưởng ném lưỡi liềm sang một bên, "Vậy cũng được, con mau đi đi. Nơi này còn chờ để sử dụng."

Trương Anh nắm lấy tay Tiêu Duyên chạy ra ngoài, Tiêu Duyên vội vàng nói: "Mình không đi đâu, mình còn phải đào đất nữa. Chút nữa mẹ mình về không thấy sẽ hỏi, cậu mau đi đi."

Trương Anh là một người phóng khoáng. Trong thôn có biết bao thiếu nữ và những người vợ trẻ đều thích lặng lẽ ngắm nhìn Hà Tiến, còn cô ấy thì to gan lớn mật, thường xuyên tìm cớ chạy đến trước mặt hắn để nhìn cho thật cẩn thận. Tiêu Duyên ngược lại không dám làm điều đó. Trương Anh biết, người khác đều là tìm cơ hội tiến về phía trước, còn cô luôn tìm cách trốn chạy.

Không nài nỉ nữa, một mình Trương Anh sẽ đi một chuyến vào thôn.

Hà Tiến đang ở nhà ôn lại bài học. Anh là thầy giáo dạy toán ở một trường tiểu học trong thị trấn, do thôn tiến cử lên, tuổi không lớn, nhưng con người lại rất chững chạc. Nghe thấy tiếng ai đó trong sân la hét, anh đặt cuốn sách xuống, đi ra bên ngoài xem.

Khuôn mặt Trương Anh tươi cười. Cô có làn da mật ong đặc trưng của cô gái nông thôn, hàm răng lại trắng bệch, chỉ cần nói vài câu là có thể giải thích được chủ ý của cô ấy. Còn Hà Tiến thì hào hoa phong nhã, anh đeo một cặp kính, gấu áo sơ mi nhét vào trong quần tây, thắt dây nịch lại.

"Em chờ một chút nhé. Để anh tìm thử xem mẹ anh có lấy đi chưa." Trương Anh đi theo Hà Tiến vào phòng, tự mình vào trong bếp tìm nước uống, không có gì để nói, "Anh Hà Tiến, anh dạy môn gì vậy, nó có khó không? Đại đội trưởng trong thôn chúng ta đang thương lượng xây lên một ngôi trường tiểu học, đến lúc đó anh có quay về đây dạy học không?"

Hà Tiến lục lọi hết trong tủ chén, khom lưng nhìn xuống đất một cái, nói: "Anh đang dạy môn toán. Trong thôn muốn xây dựng trường học anh cũng chưa nghe nói tới, nhưng mà trở về đây giảng dạy cũng tốt, đều giống như nhau."

"Nói vậy anh vẫn nên ở lại trong trấn đi. Nếu anh dạy tốt, nói không chừng còn có thể đi lên tỉnh thành. Em chưa bao giờ lên tỉnh, nghe nói người dân sống ở đó mỗi ngày đều lái xe đi ra ngoài." Trương Anh vốn định bảo cô ấy nghe nói người dân ở đó mỗi ngày đều ăn mì trắng xào thịt, sợ nói ra làm Hà Tiến chê cười mình tham ăn, liền thay đổi cách nói.

Hà Tiến tính tình tốt cười cười, "Tỉnh thành cũng không có gì tốt, chính là sạch sẽ hơn một chút, nhiều người hơn, phần lớn mọi người ra ngoài cũng đều đi bộ."

Hai người nói với nhau câu được câu mất, cùng nhau trò chuyện, chủ yếu là Trương Anh nói, Hà Tiến thỉnh thoảng mới trả lời một câu. Nhưng mà như vậy cũng làm Trương Anh rất cao hứng. Trong lúc đó Hà Tiến cũng đã tìm ra đá mài dao đưa cho cô, còn cho mượn thêm hai cây lưỡi liềm tốt trong nhà.

Trương Anh vội vàng nhận lấy, "Vậy buổi tối em đến trả lại chúng cho anh, em sẽ nói với chú hai biết một tiếng. "

"Ồn ào muốn chết." Một giọng nói bất mãn vang lên sau lưng.

Trương Anh quay đầu lại nhìn thấy Hà Triệu đang đứng dựa vào cửa, đôi mắt còn ngái ngủ, quần áo trên người mở rộng, làn da màu bánh mật hiện lên đường vân rõ rệt, nửa thân trên của hắn thật ra nhìn rất chắc chắn, cơ ngực nổi lên từng khối.

Tóc tai của Hà Triệu có chút rối loạn, cười như không cười nhìn Trương Anh một cái, nghiêng đầu nói: "Chỉ có mình cô thôi sao". Nói xong liền xoay người trở về.

Trương Anh hết sức sửng sốt, trên mặt đột nhiên có chút đỏ, "Vậy em đi trước nhé."

Không đợi Hà Tiến tiễn cô ra về, Trương Anh đã nhanh chóng xoay người bỏ chạy, mơ hồ nghe thấy Hà Triệu nói cái gì liên quan đến rắn, bảo Hà Tiến không cần đi.

"Cậu bị sao vậy?" Tiêu Duyên hỏi Trương Anh, đây là lần thứ ba trong hôm nay cô hỏi lời này. Sau khi Trương Anh lấy xong đồ về liền không nói một tiếng, người không biết còn cho rằng có ai đó chọc Trương Anh.

Ánh mắt Trương Anh sáng ngời, cô ấy và Tiêu Duyên vừa ôm lúa chuẩn bị cột thành bó, vừa trò chuyện với nhau, "Cậu nói thanh niên trong thôn đều ăn cái gì lớn lên mà vừa cao vừa rắn chắc. Trong khi em trai mình như thế nào lại vừa béo vừa lùn, không cao được như mình."

Tiêu Duyên tùy ý đáp một tiếng, lau mồ hôi trên trán. Trương Anh ghen tị nhéo nhéo khuôn mặt cô, "Sao da cậu không bị rám nắng vậy? Khuôn mặt vẫn trắng như trứng."

Tiêu Duyên không lên tiếng, Trương Anh lại tự mình nói: "Hôm nay mình đi đến nhà của Hà Bí thư, gặp được Hà Triệu ở đó."

"Chuyện đó thì có gì lạ đâu, hắn không phải là em trai của Hà Tiến à." Dù sao bọn họ vẫn là anh em sinh đôi.

"Không phải, đột nhiên mình cảm thấy hai người bọn họ kỳ thật rất giống nhau, chỉ là Hà Triệu đen hơn một chút, nhưng nếu hai người không đứng cạnh nhau thì nhìn cũng không ra." Thật ra Hà Triệu so với Hà Tiến cũng mạnh mẽ hơn một chút, nhìn vào liền thấy khí huyết tràn đầy.

Hà Triệu còn rất thích cười, bất kể là mỉm cười hay cười to, đều có ý tứ nhẹ nhàng trêu chọc người khác, Tiêu Duyên chính là không thích nhìn hắn cười tủm tỉm.

Trương Anh giống như bất thình lình phát hiện ra Hà Triệu có chỗ tốt, lúc trước thường đem Hà Tiến treo ở bên miệng, hiện tại nói ba cầu đều nhắc đến Hà Triệu.

Sau khi kết thúc công việc, Trương Anh bảo với đại đội trưởng muốn trả lại lưỡi liềm rồi nói với Tiêu Duyên: "Cậu thật sự không muốn đi với mình à, về nhà sớm như vậy làm gì? Chị gái cậu làm việc nhàn rỗi hơn cậu nhiều, bảo chị ấy làm việc nhà đi."

Tiêu Duyên nói, "Cậu mau đi đi. Sắp đến giờ nhà người ta ăn tối rồi."

Đến lúc đó bọn cô cùng nhau đến nhà người ta sẽ thật ngượng ngùng. Trương Anh gật gật đầu, "Được, vậy tớ đi trước. "

Tiêu Duyên thu dọn xong đồ đạc, hướng về phía con đường nhỏ mà mỗi ngày cô đều phải đi qua một lần. Sắc trời hơi tối, theo đường chân trời giống như vang lên tiếng chó sủa từ xa. Tiêu Duyên nhặt củi, nhìn một cái lên con dốc phía trên, không có ai.

Cô đứng tại chỗ chờ trong giây lát, vẫn không thấy người đến. Cô nhặt củi vác lên trên lưng, dưới chân bước từng bước trở về.

"Tiêu Duyên."

Tiêu Duyên mừng rỡ ngẩng đầu lên, bóng dáng cao gầy của thiếu niên đứng trên sườn núi đang vẫy tay với nàng, nụ cười rất nhỏ nhưng có thể làm chói mắt người ta. Tiêu Duyên dè dặt vẫy tay đáp lại, dưới nụ cười rực rỡ của hắn nói lắp bắp, "Em, em muốn trở về nhà, hẹn gặp anh sau nhé."

Một đường xuống núi như lọt vào trong sương mù, cô cứ thế sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng, cảm thấy rất chân thật.

Mấy ngày sau, loại cảm giác phiêu bồng này càng thêm mãnh liệt. Mỗi ngày tan làm, Tiêu Duyên đều đi lên núi nhặt củi, sau đó ở trên núi gặp được Hà Tiến, hai người chậm rãi bắt đầu trò chuyện. Có đôi khi liếc mắt nhìn đối phương ở một khoảng cách thật xa đều mang đến loại cảm giác hiểu hết bí mật của nhau.

Tiêu Duyên lặng lẽ đi tới phía sau Hà Tiến, vốn nghĩ muốn dọa anh, còn chưa kịp lên tiếng, anh đã xoay người phát hiện ra cô. Tiêu Duyên đứng yên không nhúc nhích, Hà Tiến kéo cô ngồi xuống, "Em hết bận chưa?"

Tiêu Duyên gật gật đầu, Hà Tiến tiếp tục nói: "Tiêu Duyên, anh đang đợi em. "

Cô quay đầu nhìn anh, không rõ tại sao. Hà Tiến nói: "Mỗi ngày em đều tới rất trễ, anh ngồi đây chờ em đã lâu."

Tiêu Duyên lúng túng, "Anh ở đây chờ em làm cái gì? "

"Không làm gì cả. Cảm giác mỗi ngày được gặp em một lần đã trở thành thói quen. Ngày nào em không đến được, anh luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."

Đây dường như không phải là câu trả lời mà cô mong đợi, nhưng Tiêu Duyên không biết bản thân cô muốn nghe cụ thể điều gì. Tiêu Duyên có thể cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc của anh đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, cẩn thận từng li từng tí một.

Tiêu Duyên không được tự nhiên, cô xoa xoa mặt, "Em muốn về nhà."

Hà Tiến không nói gì. Một lát sau thăm dò nắm lấy một ngón tay của cô, thấp giọng nói: "Ngồi thêm một lát nữa đi. Em đọc lại cho anh nghe bài thơ hôm qua anh đã dạy em được không?"

Tiêu Duyên rút tay ra, dường như anh chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, lại khiến cô không thể rời xa. Bị anh kéo xuống ngồi bên cạnh, mặt cô còn đỏ hơn quả hồng chín trên núi, trong lòng thầm lẩm bẩm:

"Na hà bạn đích kim liễu,

Thị tịch dương trung đích tân nương;

Ba quang lí đích diễm ảnh,

Tại ngã đích tâm đầu đãng dạng."

(Nhánh liễu vàng bên sông

Là tân nương chiều vắng

Bóng nàng trên sóng trắng

Tôi xao xuyến nhớ mong)(*)

Hà Tiến thỉnh thoảng phát ra tiếng ậm ừ, từ một ngón tay ban đầu, anh từ từ nắm cả bàn tay, Tiêu Duyên hoàn toàn không dám nhìn anh. Hà Tiến là một con người tao nhã, ít làm công việc đồng án, nhưng cái nắm tay của anh lại nóng rực thô lỗ. Chỉ có điều cô đang rất khẩn trương, căng thẳng đến mức mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, cô hoàn toàn không chú ý gì cả.

Lúc này cô đang có chút mệt mỏi, thêm việc Hà Tiến quấy rối hết lần này đến đến lần khác làm Tiêu Duyên bị vấp trong khi cố gắng đọc hết một bài thơ dài. Tiếng cười trầm thấp của anh được gió thổi vào tai, "Tiêu Duyên, em có biết trong lòng xao xuyến là cảm giác gì không? "

Tiêu Duyên lắc đầu, "Em không biết sáng tác thơ."

Hà Tiến mạnh mẽ rướn người về phía trước, hôn lên môi cô một cái, không quan tâm đến ánh mắt khϊếp sợ của cô, lại hôn tiếp một cái nữa, cười hì hì nói: "Chính là thế này."

Tiểu nha đầu có lẽ chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc như vậy, cổ đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức bật dậy bỏ chạy đi mất. Chờ đến khi bóng dáng của cô nhỏ dần trên con đường núi, trong nháy mắt đã trở lại thôn, Hà Tiến thay đổi nụ cười nhã nhặn ban đầu, ôm bụng cười lăn lộn trên đất.

Chờ anh cười đủ rồi, lau khóe mắt một cái, khóe miệng nhếch lên, nhưng đó không phải là nụ cười bảy phần ôn nhu, ba phần ngại ngùng của Hà Tiến.

Khuôn mặt rõ ràng giống hệt nhau, lúc này nhìn Hà Tiến tùy ý không đứng đắn, một chân co lại, không hiểu sao nhìn vừa thô tục vừa hoang dã. Từ trong mũi hừ ra một tiếng, chậm rãi đứng dậy, tiện tay vỗ vỗ tro bụi không có trên người, cà lơ phất phơ đi xuống núi.