Chương 4

*Tiếng xì xào*

Bắc Phàm khẽ mở mắt,ánh nắng buổi sớm mai làm hắn có chút khó chịu.Hắn lẩm bẩm :”Đầu ta…chết tiệt đau quá.”Bỗng cảm thấy có điều kì quái,hắn vội đứng phắt dậy.Nhớ ra sự việc xấu hổ đêm qua,hắn chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, nhìn đám gia nhân đi qua đi lại lén lút nhìn ,xì xào bàn tán,hắn trừng mắt.Đám gia nhân sợ hãi,vọt lẹ,không dám quay đầu.

Hắn tức giận bước vào thư phòng,đóng sầm cửa:”Tống Hiên,ngươi mau ra đây”

Tống Hiên từ trên cao nhảy xuống:”Thế nào,tân lang mới sáng sớm làm gì mà phát tiết ghê vậy”.

Bắc Phàm:”Ngươi…”.Hắn nghiến răng,kiềm giọng:”Được lắm,ngươi biết tửu lượng ta không tốt,còn cố ý chuốc say? Hại ta….”.

Tống Hiên nói bằng giọng gợi đòn:”Hại ???. Hại ngươi làm sao,có phải ngươi với tiểu mỹ nhân họ Thẩm đó đã làm “cái đó” rồi không”.Hắn cười gian

Bắc Phàm:”Làm …Làm cái đầu ngươi,ta…..”

Tống Hiên vẻ mặt tò mò:”Sao,ngươi làm sao?”

Vành tai Bắc Phàm có chút ửng đỏ,có chút tiêng tiếc:”Không…không có gì”

Quản gia Bắc Phủ:”Tướng quân,đã đến giờ thỉnh an phụ mẫu ngài với phu nhân.Lão nô đã sai người chuẩn bị cho phu nhân xong cả rồi,giờ đang đợi ở Tây viện,ngài có cần đi không?”.

Bắc Phàm:”Có,ngươi bảo y đợi ta một lát.”

*Tây viện*

Thẩm Quân Ly lẩm bẩm:’Tên Bắc “hồ ly” khốn khϊếp,hại ta phải dậy sớm,không kịp ăn sáng lại còn bắt tiểu gia ta đứng đợi lâu như vậy. Híc.. cặp giò của ta muốn phế luôn rồi, còn đợi nữa chắc phế thật luôn quá huhuu… ‘Vừa dứt lời,Bắc Phàm cũng đến nơi,tay cầm túi bánh hoa quế thơm phức

Thẩm Quân Ly nghiến răng :’Được lắm ,mẹ nó Bắc “hồ ly”,ngươi bắt tiểu gia đợi lâu như vậy để đi ăn sáng,muốn trả thủ ta thì nói mẹ luôn đi,đừng có hành thể xác của ta như vậy ,ta chịu không nổi aaaa….. ‘

Bắc Phàm lại gần Thẩm Quân Ly mỉm cười:‘Ly nhi,đợi lâu rồi.Này bánh hoa quế,ăn đi kẻo đói, ngươi chưa ăn sáng mà đúng không.’

Thẩm Quân Ly sững người,đề phòng nhìn túi bánh thơm phức mà bụng réo cồn cào: ‘Ngươi… Ngươi không hạ độc vào bánh đó chứ’

Bắc Phàm :’Ly nhi mau ăn một ít đi sắp đến biệt viện của Đại nương ta rồi,ngươi không muốn vừa thỉnh an bà mà cái bụng vừa réo liên hồi đúng chứ’

Thẩm Quân Ly nhìn túi bánh thơm phức trên tay chảy nước dãi: ‘Kệ, dù sao cũng phải thỉnh an mẫu phi hắn,chắc hắn không dám hạ độc chết ta sớm như vậy đâu.Sống được ngày nào hay ngày đó,thà chết làm ma no chứ quyết không làm ma đói’ .Y cắn một miếng,thốt lên : ‘Ưʍ..Ngon quá ‘

Bắc Phàm nhìn vẻ mặt hạnh phúc của y,nói : ‘Ngon hả , vậy để sau này ta sai gia nhân đem qua cho ngươi nhiều bánh hoa quế chút’

Thẩm Quân Ly giật mình, mắc nghẹn nhưng kịp nuốt trôi xuống:’Hả…Ừ,c-cảm ơn ngươi ‘

*Biệt viện*

Thẩm Quân Ly đang dâng trà cho Bắc hầu gia và Bắc Hầu phu nhân.

Bắc Hầu gia niềm nở : ‘Đứng lên ,mau đứng lên con’

Thẩm Quân Ly : ‘Tạ,Bắc hầu gia’

Bắc hầu gia có chút không vui:’Còn Bắc hầu gia gì nữa,mau..mau gọi phụ thân’

Thẩm Quân Ly khẽ giọng:’P-Phụ….’

Bắc Phàm mặt gian xảo vòng tay qua vòng eo mảnh mai của y ,nhìn Thẩm Quân Ly thâm tình: ‘Phụ thân,y mới gả vào phủ ,còn chưa quen,người đừng làm khó y’. Thẩm Quân Ly nổi giận,muốn tung một cước đá bay hắn ra ngoài,y nhìn hắn,nói nhỏ :’Ngươi đừng có xen vào khi ta đang nói chuyện được không ?’

Bắc Phàm thì thầm vào tai y:’Ta thấy ngươi có vẻ khó xử ,muốn giúp ngươi thôi mà~’.Thẩm Quân Ly giật bắn , y run run:’Tránh… tránh xa ta ra,tên hỗn đản đang ở trước mặt phụ mẫu ngươi,còn dám không đứng đắn ta liền ném ngươi cho chó ăn’

Bắc hầu gia nhìn vậy ,cười vui vẻ:’Không sao,không sao,chỉ là cách xưng hô thôi mà ,từ từ rồi quen… từ từ rồi quen .Phu nhân nói có phải không ? ‘

Đại phu nhân sầm mặt,không hài lòng nhưng vẫn mỉm cười :’Lão gia nói phải’

Bắc hầu gia cười vui vẻ ,đứng lên:’Thôi,ta có việc ở quân doanh nên đi trước,mọi người ở lại nói chuyện.’

Bắc Hầu phu nhân:’Lão gia đi thong thả’.Cùng lúc đó Tống Hiên chạy vào ,vẻ mặt có chút hốt hoảng:’Bắc Hầu gia phu nhân,Tướng quân,thiếu phu nhân’

Bắc Phàm:’Tống Hiên,có chuyện gì?’.Tống Hiên dè chừng đến bên cạnh Bắc Phàm , đoạn thông báo chuyện gì đó có vẻ bí mật, nghe xong mặt Bắc Phàm sầm lại:’Đại nương,hài nhi có việc cần phải xử lí gấp nên không tiện ở lại phụng bồi người rồi’

Bắc Hầu phu nhân mỉm cười,có chút đáng sợ :’Không sao,con đi đi’

Bắc Phàm nhìn Thẩm Quân Ly không nỡ rời đi,nói :’Ly nhi…Vậy ta đi trước đây’

Thẩm Quân Ly có chút run nhẹ trước khí thế áp bức của Đại phu nhân nhưng vẫn cứng miệng:’Đi đi,k-không tiễn’.Nói đoạn lưu luyến nhìn Bắc Phàm rời đi,cánh cửa đóng lại,không khí bỗng trở nên có chút ngượng ngùng.

Bắc Hầu phu nhân nâng tách trà lên uống , trừng mắt nhìn Thẩm Quân Ly đoạn nói :’

Ngươi tên họ là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi’

Thẩm Quân Ly khẽ giọng:’Nhi thần tên Thẩm Quân Ly, hết năm nay là tròn 21 tuổi thưa phu nhân

Bắc Hầu phu nhân :’ Thẩm Quân Ly ?Con nhà cái vị quan tứ phẩm họ Thẩm đó hả ?’

Thẩm Quân Ly có chút khó chịu :" Vâng"Bắc Hầu phu nhân nghiêm mặt: ‘Hừm.. Thẩm Quân Ly , ngươi nghe cho rõ đây.Đừng tưởng vào được Bắc Phủ ta mà chim sẻ một bước trở thành phượng hoàng,A Phàm nhà ta là một vị Tướng quân uy danh lừng lẫy,lẫm liệt một thời,không ai không biết vậy mà lại để cho cái tên “tiểu yêu tinh” nhà họ Thẩm như ngươi hớp mất hồn phách rồi bị ném ra ngoài trong đêm tân hôn .Thẩm Quân Ly,ngươi biết tội chưa’

Thẩm Quân Ly có chút không phục, y muốn đứng lên nói cho Bắc Hầu phu nhân hiểu y cưới Bắc Phàm là do tên đó đề nghị chứ không phải ý nguyện của y ,nhưng một lần nữa khí thế áp bức chết người của Bắc Hầu phu nhân liền khiến chân y run rẩy ,y vội quỳ rạp :’Nhi thần …… biết tội ‘

Bắc Hầu phu nhân khinh bỉ :’Không biết nó nhìn trúng ngươi ở điểm nào,chỉ được mỗi cái mặt đẹp với cái danh trạng nguyên là đủ làm thiếu phu nhân nhà họ Bắc hả ?.Còn lâu,lại nói ngươi còn là nam tử sau này làm sao sinh con nối dõi tông đường cho Bắc Phủ đây.’Thẩm Quân Ly bỗng cảm thấy khó chịu,càng lúc càng bực bội.

Bắc Hầu phu nhân:’Thôi chuyện nạp thêm thϊếp cho A Phàm ta sẽ cân nhắc thêm, ngươi đừng có ỷ mang danh chính thê ‘Bắc thiếu phu nhân’ mà nhúng tay vào cản trở, biết chưa?’

Thẩm Quân Ly nghĩ trong đầu :’Ta phi, ai thèm A Phàm nhà bà, bà nạp thêm thϊếp cho hắn, ta lại càng cảm ơn thì có, bớt có thêm người đeo bám.PHIỀN CHẾT ĐƯỢC’

Bắc Hầu phu nhân tiếp:’Mấy ngày nữa là sinh thần tròn 18 của Linh nhi,sẽ có nhiều con trai của các quan cấp cao trong triều đến, ngươi lo quản lý chi tiêu trong phủ ,thu xếp cho tốt sinh thần nó,nghe chưa ?’. P/S : Linh nhi- Bắc Hạ Linh,muội muội ruột của Bắc Phàm đang đến tuổi cập kê

Đoạn bà lấy ra chiếc ấn đầu lân – biểu tượng của chủ nhân Bắc Phủ đưa y :’Vật này tạm thời giao cho ngươi, cẩn thận mà thu xếp sinh thần cho muội muội A Phàm ,để xem cái danh trạng nguyên của ngươi liệu có phải hữu danh vô thực hay không’.Bà cười khinh bỉ :’Ngoài ra sổ sách kinh doanh của Bắc phủ lát nữa ta sẽ kêu người đem đến Tây viện cho ngươi.Còn chuyện ngươi ném A Phàm ra ngoài trong đêm tân hôn,ra ngoài lĩnh 20 trượng rồi quỳ 4 canh giờ trước biệt viện cho ta’

Thẩm Quân Ly nghiến răng :’Vâng, Bắc Hầu phu nhân’