Chương 22: Chị rất muốn bóp chết em

Niyoung nghe chị nói, lập tức rút tay về, dấu nhẹm sau lưng:"Cái này... cái này…. tôi đeo... lâu rồi"

Chị nhướn mày, giả vờ kinh ngạc:"Lâu rồi?"

Niyoung gật đầu, nhưng không dám nhìn chị, cô tệ nhất chính là nói dối. Biểu tình rối răm thế kia làm sao qua mặt được chị. Lasa xoa đầu cô đầy cưng chiều, nhàn nhạt nói:"Trên người em có chỗ nào chị chưa nhìn qua, cơ thể em có bao nhiêu nốt ruồi chị đều nhớ rõ."

Niyoung biết chị đang cảnh cáo cô, rồi răm tìm một lý do:"Là của mẹ cho tôi. Bây giờ tôi mới đeo."

Bất chợt chị cười lạnh một tiếng:"Vậy sao lúc nãy em lại chột dạ như vậy, bộ dạng của em làm chị có cảm giác chiếc vòng tay có liên quan đến tên Oh Jihun kia?"

Niyoung cúi đầu không nói. Chị lại áp sát người cô, hơi thở tỏa ra mùi nguy hiểm:"Tên đó tặng em, có đúng vậy không?"

Niyoung cả kinh lắc đầu:"Không phải... Thực sự không phải mà."Đôi mắt trong veo lại long lanh nước, dáng vẻ thật khiến người ta muốn ức hϊếp. Lasa kề sát mặt cô, hôn nhẹ lên khóe môi, giọng trầm trầm nói:"Em có biết nói dối chị có hậu quả gì không?"

"Tôi... tôi không có".Chaeyoung lắc đầu phủ nhận, hai mắt chớp chớp tội nghiệp nước mặt từng giọt rơi xuống:"Không có mà. Chị đừng ép tôi".

"Chị ép em hồi nào?Hửm. Còn chưa làm gì đã khóc."

"Về... về nhà đi." Cô quét nước mắt, nhìn chi khẩn cầu, bên ngoài quang cảnh âm u đáng sơ, trong xe lại chỉ có mình cô và chị thực sự còn đáng sợ hơn.

Chị cười lạnh một tiếng: "Hôm nay em gặp hãn có đúng không?"

"Không có" Chaeyoung củi đầu phủ nhận.

Lalisa nâng cằm cô lên, hỏi lại:"Trả lời, có phải em và hắn hôm nay gặp nhau không?" Chị cứ hỏi đi hỏi lại liên tục như ép cung cô. Chaeyoung tức giận đến đỏ mặt. Con giun xéo lắm cũng quằn.

Cô cắn môi hít sâu một hơi, nhả ra một từ:"Phải" Giọng kiên định hẳn:"Chúng tôi đã gặp nhau, chiếc vòng này cũng là của anh ấy tặng tôi. Có phải đây là câu trả lời mà chị muốn nghe không?"

Lalisa nhìn cô, cái nhìn chăm chú ẩn nhẫn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó. Ánh mắt Lalisa rất phức tạp, vừa bi thương, lại phẫn nộ, vừa bất lực lại khẩn trương. Không khí trong xe rơi vào im lặng, im lặng đến đáng sợ. Đã đi đến mức này, Chaeyoung cũng không kìm nén thêm nữa.

Cô hít sâu một hơi liều mạng nói tiếp:"Chúng ta cứ trở về như trước kia không phải sẽ tốt hơn sao? Chị và tôi không có tương lai. Hơn nữa, chẳng phải... chị cũng có vợ chưa cưới rồi sao. Cô ấy rất xinh đẹp, có lẽ địa vị cũng rất cao quý, dì Thip cũng chấp nhận chị và cô ấy đến với nhau.Mà... vừa nhìn qua đã biết cô ấy rất thích chị?"

Nửa khuôn mặt chị chìm nghỉm trong bóng tối, Chaeyoung không nhìn thấy được biểu cảm của chị lúc này lúc này như thế nào, vì thế càng có thêm can đảm mà khuyên răn chị:"Chị hà tất phải ép buộc tôi. Tôi không đáng để chị hao tâm tổn trí như vậy. Không cần một năm hay mười năm gì cả. Chị thử đặt mình vào vị trí của tôi xem, thử một lần để ý đến cảm xúc của tôi xem thế nào? Tôi yêu Sehun ba năm, tình cảm đó đoán chừng cả đời cũng quên không được huống gì một năm". Cô dừng lại, lúc này mới ngẩng đầu quay mặt về phía chị, nhẹ nhàng thốt ra một câu như khẩn cầu:"Xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi và chị cứ kết thúc ở đây đi. Có được không?"

Chaeyoung chờ đợi câu trả lời của chị trong sự hồi hộp lo lắng tột độ. Chị cứ như tượng gỗ giữ nguyên vị trí không nhúc nhích. Nếu không phải ngực chị còn đang đạp phập phồng, thực sự tin rằng chị đã hóa đá. Không hiểu sao Chaeyoung có cảm giác sống lưng mình lạnh toát. Một tay mò mẫm sau lưng tìm nắm cửa muốn chạy ra ngoài nào ngờ người bất động lúc này giờ đột nhiên vươn tay tóm lấy eo cô kéo sát về phía mình. Khuôn mặt chi thâm trầm, đáy mắt lạnh như băng lại sắc bén đến đáng sợ, chị cười nhàn nhạt nói:"Em muốn chị đặt mình vào vị trí của em, thấu hiểu cảm xúc của em có đúng không".

Chaeyoung ngẩng đầu chống lại con người đen mực của chị, bao nhiêu can đảm ban nãy tan biến sạch sẽ. Chị chẳng đợi cô trả lời đã nói tiếp, giọng chị đặc biệt nhẹ nhàng:"Vậy thì trước tiên em thử đặt mình vào vị trí của chị bây giờ đi và... nghĩ thử xem bây giờ chị muốn làm gì em? Hửm? Đoán xem?"

Chaeyoung đâu còn tâm tưởng mà đoán, cô sợ hãi đến mức quên cả phản ứng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tức giận đáng sợ của chị ngày càng gần mình. Lisa có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cô. chi kề sát bên tai.

không nhanh không chậm thốt ra một câu:"Thật sự bây giờ chị rất muốn bóp chết em."