Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tha Cho Em Đi

Chương 27: Hồi ức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong mắt chị Chaeyoung đáng yêu vô cùng, là thứ đáng yêu nhất trên cuộc đời mà chị muốn có được mà chị muốn nâng niu. Tình cảm đó lớn dần theo thời gian đong đầy theo năm tháng, mãi đến năm cô lên cấp hai, không thể chịu đựng được nỗi nhớ khốn khổ đó nữa, chị mới nài nỉ mẹ cho Chaeyoung lên học trường ở trung tâm thành phố, xin cho cô ở chung với lí do để có người giặt đồ nấu ăn giúp chị.

Chaeyoung năm 10 tuổi đã biết nấu ăn tháo vát đảm đang, đến năm cấp hai đã giỏi giang nội trợ, thế nên cân nhắc kỹ càng, mẹ cũng đồng ý cho chị mang Chaeyoung lên căn hộ riêng sống cùng. Mẹ Chaeyoung nghe thấy con gái được học trường tốt mừng không tả xiết. Nghe lý do lên đó vừa học vừa tiện đường chăm sóc cô chủ Lalisa càng vừa lòng, người ta bỏ tiền học phí cho con gái mình học thì để nó làm chút việc cỏn con đâu có hề gì. Mà hồi đó, ai trong Manoban gia mà chẳng biết cô chủ Lalisa cưng chiều Chaeyoung như thế nào. Dù ngoài mặt thì nạt nộ, hay bắt nạt con bé nhưng mỗi lần Chaeyoung có chuyện đơn giản là bị đứt tay cô chủ cũng quýnh cả lên. Thế là Chaeyoung từ năm 12 tuổi đã ở cùng chị, cùng ăn cùng ngủ, cùng sống trong một căn nhà. Chỉ có hai người mà thôi.

Chaeyoung lần đầu xa nhà, khóc lóc không thôi, mỗi lần như thể chị đều dỗ dành cô, không dẫn đi chơi thì cũng đi ăn kem hay gà rán, có như thế cô mới không đòi về.

Hồi đó, tất cả cuộc sống của chị đơn giản mà vui vẻ vô cùng. Khi nào chị đi học về sớm, thì sẽ là người vào bếp, hôm nào cô về sớm, thì chị về đã có cơm lành canh ngọt. Mỗi tối, chị sẽ dạy cô học bài, Chaeyoung đúng kiểu thông minh nhưng chậm hiểu, mỗi lần giảng bài đều phải giảng đi giảng lại nhiều lần cô mới hiểu.

Có lần chị nói đến lần thứ mười, cổ họng khô khốc mà cô còn không hiểu, cứ hỏi "là sao, sao cái này lại chia cái này” chị bắt đầu phát bực muốn nổi nóng, cô lại mè nheo nũng nịu bất ngờ hôn lên môi chị một cái: "Cô chủ đừng giận, giảng thêm một lần nữa là em hiểu thôi mà. Thật đấy. Một lần nữa thôi."

Lisa thừa nhận chị không có tiền đồ, cứ hễ cô tỏ ra đáng yêu một chút liền không chịu nổi mà đáp ứng. Mà cũng từ lần đó, mỗi lần học bài, chị lại cố tình giảng khó hiểu hơn một chút, lòng vòng rối răm, để mỗi lần cô năn nỉ chị bằng cái hôn môi.

___
« Chương TrướcChương Tiếp »