Chương 29: Đút ăn

Thế nhưng đôi tay này lại khiến Niyoung cảm thấy hãi hùng kinh sợ, tựa như bàn tay ma quỷ đang ghét "Tránh ra... tránh ra..." Giọng cô yếu ớt còn hơi khàn đi, hậu quả của một đêm gào khóc thảm thiết.

Đầu óc Niyoung dù đang mụ mị nhưng vẫn nhớ rõ mọi chuyện Buổi tối hôm qua. Vì chị mà Jihun phải đi, vì chị mà tình yêu của cô tan vỡ. Mối tình ba năm, tình cảm sâu đậm ăn sâu vào tim can cũng vì chị mà dang dang dở dở. Lasa để cô tựa người lên thành giường, đắp chăn cho cô, sau đó mới nói: "Ngồi đây đợi chị một lúc. Chị mang cháo lên cho em."

Niyoung mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng chị đã đi ra khỏi phòng. Bóng lưng cao ngất khuất dần sau cánh cửa. Lúc này đây, cô mới nhận ra, cả cơ thể mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải che thân.

Một lát sau, Lasa trở lại, trên tay chị là một tô cháo đang bốc hơi nghi ngút. Chị ngồi xuống bên mép giường, cầm tô cháo trên tay khuấy đều thổi nhẹ, hơi nóng như làn khói mỏng bốc lên trước mặt chị, cả gương mặt chim trong sự dịu dàng mờ ảo.

Một muỗng cháo thơm phức đưa đến trước môi cô kèm theo một giọng nói thật nhẹ nhàng: “Há miệng nào."

Niyoung không hé môi, chỉ yên lặng nhìn chị, nước mắt rơi lã chã càng khiển Niyoung trông yếu ớt đáng thương, tựa như một đóa hoa mòng manh. Khuôn mặt không huyết sắc kèm theo khiến người khác muốn che chờ.

Lasa đặt tô cháo xuống cạnh chiếc bàn bên mép giường, chị đưa tay lên mặt cô, chạm nhẹ lên dòng nước mắt nóng hồi chầm chậm lau đi. Sau đó làm như không có chuyện gi cầm bát cháo, múc một muỗng kề sát vào môi cô: "Ngoan, há miệng nào."

Niyoung cứ trân trân nhìn chị, đáy mắt cuộn trào nỗi căm hận phần nộ lại yếu ớt một màu ảm đạm bị thương. Lasa vẫn tỏ ra không có chuyện gì, dịu giọng nói: "Há miệng, ăn một chút. Em vừa sốt xong đừng nên lì lợm đày đọa cơ thể."

Niyoung vẫn không nghe, thậm chí còn khóc lóc lợi hại hơn, hốc mắt đỏ hoe: “Áo quần tôi đâu?" Lasa mỉm cười, dùng giọng điệu ân cần nói với cô: “Đêm qua em sốt cao, chị giúp em thay ra rồi. Bây giờ ăn cháo nhé? Một lát chị lau người giúp em."

Niyoung nghe chị nói, mặt mày đỏ cả lên, cô túm chặt chăn quấn lấy người: “Chị... Ai cho phép chị cởϊ áσ quần... Tôi cũng không cần chị lau người gì cả... Chị đi ra ngoài đi".

Giọng cô đứt quãng, yếu ớt từng hơi thở. Cả người vô lực không còn chút sức sống. Niyoung vuốt những sợi tóc vướng trước mặt cô ra sau tai, chị nhẹ giọng: "Cũng không phải lần đầu cởϊ áσ quần em, hơn nữa, em cũng không cần phải che giấu, vì những chỗ nên nhìn chị đều đã nhìn qua, chỗ không nên nhìn chị cũng đã nhìn hết. Em còn sợ gì chứ?"

Sắc mặt Niyoung càng thêm trắng bệch. Cô không ngờ Lasa lại nói ra những lời vô sỉ như vậy? Chỗ nên nhìn? Chỗ không nên nhìn?

.