Chương 1: Trùm Phản Diện Đây

Lúc Hà Ngự chết, cậu mới nhận ra một đạo lý: khi còn trẻ số tiền mà cậu liều mạng kiếm được chưa chắc gì mà tự tay mình có thể tiêu hết, nhưng mạng thì đã liều ra rồi.

Nếu nhận ra điều này sớm hơn thì cậu đã không tăng ca dẫn đến đột quỵ mà chết đi. May mắn thay, cậu lại có một cuộc sống khác.

Bảy giờ sáng, rèm cửa được mở ra, ánh nắng chiếu xuyên qua căn phòng tối tăm. Hà Ngự mở cửa sổ và hít một hơi thật sâu không khí trong lành giữa tiếng chim hót líu lo.

cậu sẽ rất hài lòng với cuộc sống của mình sau khi xuyên không, nếu như trong phòng không có một con ma.

Dư quang của Hà Ngự liếc nhìn vào một góc phòng khách.

Ở đó đặt một giá hoa bằng gỗ, trên giá có một chậu hoa dương tử kinh, dưới ánh nắng chiếu vào cái bóng được kéo dài ra.

Nửa đầu của cái bóng này thì bình thường, nhưng nửa sau đột nhiên mở rộng thành một thứ nghệ thuật trừu tượng rất hiện đại, cũng không thể biết nó có hình dạng gì, nhưng chắc chắn không phải là hoa dương tử kinh.

Cái bóng này vẫn đang giãy giụa, cố gắng hết sức thu mình lại, trốn tránh ánh nắng, thuận theo cái bóng của cái giá mà bò về phía trước, cuối cùng chui xuống dưới cái giá và bất động.

Hà Ngự giả vờ như không thấy nó, xoay người vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Rửa mặt xong, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy trong gương phản chiếu một khuôn mặt hoàn toàn khác với mình, nếu như lúc trước sẽ bị dọa cho sợ hãi, nhưng Hà Ngự đã xuyên đến đây hơn nửa tháng, cậu sớm đã quen với khuôn mặt này. Không biết nguyên chủ vì sao mà chết, cũng không lưu lại bất kỳ ký ức hay nhật ký nào, tất cả đều phải tự mình tìm hiểu.

Cuộc sống cuồng công việc dẫn đến cái chết trước kia đã để lại ám ảnh tâm lý cho Hà Ngự, sống thêm một lần nữa, cậu chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên và được nghỉ hưu sớm.

Tuy nhiên, phải tìm cách giải quyết cái bóng trong nhà cái đã.

Từ khi nhìn thấy cái bóng ẩn nấp giá hoa, Hà Ngự không muốn lại gần đó nữa, tội nghiệp hoa dương tử kinh, mấy ngày không được tưới nước, đã bắt đầu héo úa.

Hà Ngự làm vệ sinh cá nhân xong, cầm túi rác đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, cậu nhìn hoa dương tử kinh tội nghiệp một cái, trong lòng thầm động viên nó: Kiên trì thêm một chút nữa! cậu nhất định sẽ tìm ra cách đối phó với cái bóng đó!

Trùng hợp người hàng xóm bên cạnh cũng mở cửa ra, bước ra là một người đàn ông cạo trọc đầu. Người này mặc áo thun ba lỗ bó sát, khoe cơ bắp săn chắc, dáng người khá đẹp, trên mặt có một vết sẹo, nhìn giống như những tên côn đồ, không dễ chọc.

Anh ta nở nụ cười với Hà Ngự: "Đi đổ rác à? Để anh đổ giúp cậu!"

"Không cần, em có chuyện nên cũng đi ra ngoài." Hà Ngự cười nói.

Đây là anh Tạ hàng xóm, tuy trông rất hung dữ nhưng rất thân thiện.

Chị Triệu vợ của anh Tạ, là một người phụ nữ đẹp với đôi môi gợn sóng gợi cảm, đôi chân thẳng tắp và hàng lông mi dài, có khí chất "bổn cung cao quý lạnh lùng", mặc dù cặp đôi này trông có vẻ rất "xã hội", nhưng họ đều là những người nhiệt tình và tốt bụng.

Hà Ngự còn nhớ khi cậu vừa xuyên đến đây được hai ngày cậu cầm mì gói về nhà, chị Triệu nhìn thấy thì trố mắt lên, nói là ăn mì gói và gọi đồ ăn ngoài sẽ không tốt cho sức khỏe, nên bắt đầu từ đó mỗi bữa cơm đều đem cơm qua cho cậu, Hà Ngự không còn cách nào khác ngoài việc ăn hết.

Tiểu khu cậu sống có tên tiểu khu Hạnh Phúc, hoàn cảnh rất tốt và có nhiều cây xanh, quan trọng nhất là nhịp sống của thời đại này rất nhanh, cho nên ngày càng có nhiều người không muốn ra ngoài, không khí trong tiểu khu Hạnh Phúc rất hòa đồng, thật sự khiến cho người ta không thể nào tin nổi.

Hà Ngự đi qua tiểu khu, có những người già đang tập thể dục buổi sáng trong không gian nhỏ, học sinh đang đọc sách dưới gốc cây và nhân viên văn phòng vội vã đi qua ... Khi nhìn thấy Hà Ngự, bọn họ mỉm cười hoặc gật đầu với cậu, mọi người đều thân thiện chào hỏi. Ngay cả những người bán hàng ở cổng khi mua đồ cũng đều cho thêm.

Hà Ngự không muốn dọn khỏi môi trường tốt như thế này nên chỉ có thể mặc kệ cái bóng trong nhà đi thôi.

Hai đời người rồi mà cậu chưa bao giờ tiếp xúc với ma, Hà Ngự chuẩn bị đi tìm chuyên gia hoặc công cụ. Cậu đã tra được trong thành phố có một con phố Phong Thủy và dự định đến đó xem thử.

Ông chủ cửa hàng trên phố Phong Thủy rất nhiệt tình, cầm một thanh kiếm gỗ đào kiểu dáng cổ xưa, khoác lác với cậu:

"Đây là một thanh kiếm bằng gỗ đào đã được truyền qua tám đời. Thanh kiếm bằng gỗ đào này có tác dụng tiêu diệt và xua đuổi tà ma. Điều hiếm thấy nhất là thanh kiếm bằng gỗ đào này được lấy từ một cây cổ thụ hàng trăm năm đã được thiên lôi tẩy lễ. Nhìn xem, trên thân nó có dấu vết của sét đánh trên kiếm vẫn còn linh khí của thiên lôi, ma quỷ chạm vào lập tức tan thành tro bụi! Một trăm năm trước, có một nơi bị ma quỷ lộng hành…"

Hà Ngự nghe vô cùng hứng thú, cảm thấy ông chủ này khá thích hợp làm người kể chuyện.

Ông chủ thấy cậu có duyên với mình nên miễn cưỡng bán cây kiếm này với giá tám vạn tám.

Hà Ngự:......

"Cái đó, tôi không nghĩ duyên của chúng ta không sâu đến thế, nên sao tôi có thể chiếm tiện nghi của ông được."

Cậu đặt đồ xuống và nhanh chóng đi nơi khác.

Ngoại trừ thanh kiếm gỗ đào này được nhiễm điện nhân tạo ra, thì sau khi Hà Ngự đi dạo hết phố Phong Thủy này, cậu đã nghe rất nhiều câu chuyện về những kẻ lừa đảo có tài hùng biện và thấy nhiều thủ đoạn mới của những kẻ lừa đảo, nhưng cậu không tìm được tin tức nào đánh tin cậy.

Hà Ngự không khỏi lo lắng.

Trời không còn sớm nữa, Hà Ngự đến bến xe buýt để chuẩn bị về nhà. Trong khi chờ xe buýt, cậu lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm những ngôi chùa miếu xung quanh đây. Nếu thế giới này có ma thì phải có đại sư để trừ ma diệt đạo chứ?

Không lâu sau, chiếc xe buýt số 302 mà Hà Ngự đang đợi đã đến.

Lúc này sắc trời đã bắt đầu tối, nhưng vẫn chưa đến giờ tan sở, những cô bác lớn tuổi đã đi mua ăn xong rồi, giờ này chính là thời điểm vắng khách, trên xe buýt có rất ít người.

Ở cuối xe buýt có một cặp chị em, bọn họ là người đến từ Cục quản lý chuyện linh dị. Trên thế giới này tồn tại ma quái, cho nên cũng có tổ chức chuyên đi xử lý các vấn đề liên quan đến các linh dị, gọi tắt là Cục linh sự.

Trước đó Cục linh sự đã làm bị thương một loại quỷ quái tên là "phệ ảnh quái", loại quỷ quái này có hình dạng đen như mực, có thể ẩn mình trong bóng tối. Phệ ảnh quái sau khi bị thương nặng thì đã trốn thoát, hai chị em Khương Nghiên và Khương Hiền đến để truy lùng Phệ ảnh quái đang ẩn trốn này.

Hai chị em đang nhỏ giọng thảo luận về nhiệm vụ.

"Chị, Phệ ảnh quái vẫn còn ẩn náu ở vị trí ban đầu à?" Em trai Khương Hiền hỏi.

"Để chị xác nhận lại lần nữa." Khương Hiền nói.

Trên vai cô ấy có một đồ trang sức con vịt, Khương Nghiên nghiêng đầu, đưa tay ra ấn vào đầu con vịt và đưa lỗ tai lại gần.

Con vịt đã nói một địa chỉ. Đó là âm thanh mà chỉ cô ấy mới có thể nghe thấy.

"Vẫn ở tiểu khu Hạnh Phúc, vẫn chưa đi nơi khác." Khương Nghiên nói.

"Có hơi kỳ lạ, Phệ ảnh quái đã mấy ngày không đi chuyển rồi đúng không?"

"Chắc đó nhà không ai ở, theo suy đoán tình trạng của nó sẽ không có gì thay đổi, nghĩa là nó vẫn chưa làm hại ai nữa, có thể là do bị thương quá nặng."