Chương 12

Toàn bộ Thương Châu, nhân khẩu hơn ức, bốn đại tông môn đứng đầu, ngoài ra trong gần trăm thành trì lớn nhỏ ở Thương Châu đều có thế lực gia tộc bang phái, dĩ nhiên số lượng võ giả sẽ không nhỏ.

Nhưng hơn chín thành võ giả trong đó đều là Luyện Thể cảnh, rất ít người đạt đến Dưỡng Khí cảnh, còn võ giả Ngưng Mạch cảnh lại càng ít, cự đầu Nguyên Phủ cảnh thì càng khỏi phải nói, là phượng mao lân giác chân chính.

Vì lẽ đó, hầu hết võ giả Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh gặp được trên đường đi đều là Luyện Thể cảnh.

Đến chân núi ở rìa sơn mạch, Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh tung người xuống ngựa, núi cao chót vót sừng sững trước mặt được rừng rậm bao phủ, tiếng gầm gừ của một số yêu thú mơ hồ vọng lại.

Đây không phải lần đầu tiên Cố Trường Thanh đến Thương Vân sơn mạch, nhưng lần này có linh quật xuất thế, mà hắn không còn là thiên chi kiêu tử của Huyền Thiên tông, nên tâm tình hoàn toàn khác.

"Vị trí linh quật cách chỗ này mấy chục dặm nữa, chúng ta đi thôi!" Khương Nguyệt Thanh nói rồi đi trước dẫn đường.

Hai người cùng nhau đi vào trong Thương Vân sơn mạch, trong lúc đó Khương Nguyệt Thanh cũng nói tin tức một cách tỉ mỉ.

"Linh quật này có sáu cửa vào, bốn cửa trong đó đã bị Huyền Thiên tông, Thanh Minh tông, Thái Hư tông, Thanh Liên tông chiếm cứ, chỉ cho phép đệ tử tứ tông ra vào, nhưng chúng ta có thể vào trong bằng hai cửa khác..."

Nghe Khương Nguyệt Thanh nói, trong lòng Cố Trường Thanh khẽ động.

Khương Nguyệt Thanh là đệ tử tông chủ Thanh Liên tông, hoàn toàn có thể đi vào từ cửa Thanh Liên tông khống chế, hơn nữa còn có thể đi cùng đệ tử đồng môn, trưởng bối trong tông, cực kỳ an toàn, mà bây giờ lại bỏ qua lối vào linh quật đó vì đi cùng với mình.

Dường như biết trong lòng Cố Trường Thanh đang nghĩ gì, Khương Nguyệt Thanh nói ngay:

"Ta không muốn đi cùng đệ tử đồng môn, ai biết những người kia có ý đồ xấu gì không, nếu gặp được thiên tài địa bảo tuyệt diệu, nói không chừng sẽ đâm sau lưng ta! Hơn nữa, nếu đi dùng các trưởng bối trong tông, làm sao còn rèn luyện bản thân được nữa? Tỷ phu, huynh không cho Cố thúc thúc phái người bảo vệ huynh, chẳng phải là muốn ma luyện bản thân sao?"

"Ừm!"

Cố Trường Thanh mỉm cười gật đầu, đương nhiên là hắn biết Khương Nguyệt Thanh quan tâm hắn!

Chẳng mấy chốc, sau khi đi sâu vào Thương Vân sơn mạch mấy chục dặm, phía trước có hai ngọn núi cao vυ"t, mà ở giữa khe núi, một cánh cửa cao chín trượng, rộng ba trượng, uy nghiêm mà đứng.

Quanh khung cửa tỏa ra thanh quang lấp lánh, mà bên trong khung cửa gợn sóng màu vàng nhạt như gợn nước lềnh bềnh.

Linh quật tồn tại ở một không gian khác vùng thế giới này, cực kỳ huyền diệu, bước qua cánh cửa này sẽ thực sự bước vào trong linh quật.

Lúc này, có rất nhiều người tụ tập trước cửa, từng nhóm tốp năm tốp ba bước qua cánh cửa rồi biến mất.

Ngày xưa trong Thương Châu cũng từng xuất hiện linh quật, mà cửa vào linh quật có lúc là một cái, có lúc hai cái, cũng không rõ chính xác.

Nếu như lối vào rất ít, gần như sẽ bị tứ đại tông môn chiếm giữ, những người khác hoàn toàn không có cơ hội.

Mà lần này, có sáu lối vào, dù tứ đại tông môn bá đạo thế nào thì mỗi nhà chiếm một cửa là đủ, võ giả ở những thế lực phe phái khác trong Thương Châu sẽ chen chúc vào từ hai cửa còn lại.

Mặt khác, thời gian mỗi linh quật hiện thế đều không cố định, có lẽ là một tháng, hoặc là nửa năm, vì thế rất nhiều người vừa nghe được tin tức thì lập tức chạy đến, sợ bỏ lỡ cơ duyên!

"Đi thôi!"

Khương Nguyệt Thanh dẫn Cố Trường Thanh đi đến trước cánh cửa, bước ra một bước, trong tích tắc, cảm giác chóng mặt ập tới như đang đi trong nước vậy.

Nhưng loại cảm giác này không kéo dài quá lâu, hai người giẫm lên bãi cỏ mềm mại, nhìn ra xung quanh thì người đã ở trong một khu rừng rậm rạp.

Đây là bên trong linh quật!

Hai người tiến lên, đang định chuẩn bị khám phá xung quanh, Cố Trường Thanh đột nhiên kéo cổ tay trắng nõn của Khương Nguyệt Thanh lại, sau đó hắn đấm một quyền sang bên trái.

Thiên Cương Quyền Pháp! Nhất trọng kình!

Ầm ầm ầm...

Ba tiếng nổ vang lên, cách Khương Nguyệt Thanh một bước về bên trái, một con yêu lang cao nửa trượng, bộ lông màu đen, đầu nứt ra, thân thể ngã rầm xuống đất.

"Hắc Văn Lang!"

Gương mặt xinh đẹp của Khương Nguyệt Thanh hơi tái, thở phào một hơi.

Luyện Thể cảnh bát trọng như nàng không phát hiện ra, mà giờ Cố Trường Thanh chỉ có Luyện Thể cảnh lục trọng lại phát hiện ra trước!

"Nghe phụ thân nói một quyền của huynh đấm chết Cố Hạo, hai quyền đánh chết Cố Thính Phong, ta còn cảm thấy phụ thân tâng bốc huynh, bây giờ xem ra là thật!"

Khương Nguyệt Thanh vui vẻ nói:

"Sao ta lại cảm thấy tỷ phu không có Hỗn Độn Thần Cốt lại càng lợi hại hơn nhỉ?"

Cố Trường Thanh cười nói:

"Cảnh giới của ta rơi từ Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ xuống Luyện Thể cảnh lục trọng, nhưng cảm giác đối với nguy hiểm sẽ mạnh hơn muội một chút!"

Tu hành ở Huyền Thiên tông ba năm, hắn từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ một mình, cũng xông qua rất nhiều núi rừng, là điều mà Khương Nguyệt Thanh không thể so sánh được.

Hai người tiếp tục tiến lên, cũng cẩn thận hơn trước rất nhiều.

Đột nhiên, Khương Nguyệt Thanh ngừng chân lại, mũi nhỏ tinh xảo khẽ hít vào.

"Sao thế?" Cố Trường Thanh hỏi.

Khương Nguyệt Thanh vui vẻ nói:

"Tỷ phu, huynh có ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng không?"