Chương 15

"Lão Lữ!"

Nhìn thi thể tên béo trên mặt đất, hai mắt Kiều gia đỏ lên.

Sáu người bọn họ là hảo hữu nhiều năm, thường chặn đường cướp của ở từng sơn mạch, bốn Luyện Thể cảnh cửu trọng, hai Luyện Thể cảnh bát trọng, dù đối mặt với Dưỡng Khí cảnh cũng không sợ.

Nhưng bây giờ lão Lữ lại bị tiểu tử này gϊếŧ!

"Hảo tiểu tử, giả heo ăn thịt hổ đúng không?"

Kiều gia cầm đại đao trong tay, vẻ mặt dữ tợn nói:

"Lão tử nhất định khiến ngươi phải chết!"

Nói xong, Kiều gia trực tiếp phóng tới chỗ Cố Trường Thanh, hai người khác ở hai bên trái phải cũng lao về phía Cố Trường Thanh.

Tiểu tử này đã tiêu hao rất lớn, đề phòng kiếm của hắn là không có vấn đề gì!

Mà Cố Trường Thanh đang chờ giờ phút này.

Vung vẩy trường kiếm trong tay, tiếp tục thi triển Cực Phong Kiếm Pháp.

Môn kiếm pháp phàm quyết này cũng là kiếm pháp hắn chủ tu lúc ở Luyện Thể cảnh, giống như Thiên Cương Quyền Pháp, kiếm pháp này cũng được diễn luyện trước Tạo Hóa Thần Kính, hoàn toàn đi tới một độ cao mới.

"Tấn Tật Như Phong!"

Người động kiếm ra, tốc độ của Cố Trường Thanh bỗng nhiên tăng lên, gϊếŧ đến trước mặt nam tử bên trái, trường kiếm vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, máu tươi bắn ra.

Nam tử bên trái kia chưa kịp phản ứng, giữa cổ đã có một vệt máu, máu tươi phun ra như mưa, muốn bịt cũng không bịt được.

"Lão Tống!"

Thoáng cái hai đồng bạn đã mất mạng, Kiều gia điên tiết.

"Tên khốn, ngươi... Ngươi không bị hao hết lực lượng!" Kiều gia gào rú.

Gã tưởng một kiếm chém gϊếŧ lão Lữ vừa rồi của Cố Trường Thanh chỉ là công kích bạo phát lực lượng cuối cùng, nhưng có lẽ không phải vậy!

"Không giả bộ, sao có thể lừa các ngươi dốc toàn lực gϊếŧ ta?"

Cố Trường Thanh cầm trường kiếm trong tay, trên gương mặt tuấn tú lấm tấm vài giọt máu, nhưng chiến ý lại càng dâng trào.

"Ngươi đền mạng cho lão Lữ lão Tống đi!"

Kiều gia hét lớn, đao phong áp sát tới trước mặt Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh chỉ là Luyện Thể cảnh lục trọng, dù bây giờ trông vẫn khỏe như vâm, nhưng mà nhất định cũng sắp đến lúc linh khí cạn kiệt.

"Cực Phong Kiếm Pháp, Mãnh Liệt Tự Lôi!"

Trong lòng hét lớn, Cố Trường Thanh không tránh không né, trực tiếp cứng đối cứng với Kiều gia.

Keng...

Đao phong và kiếm phong va chạm với nhau, trong lúc đó, Kiều gia cảm thấy một cỗ cự lực giác một cỗ cự lực quét qua tay mình.

Trái lại, Cố Trường Thanh chẳng những không hề có biểu hiện chật vật, mà còn rút kiếm tiếp tục chém xuống.

Keng keng keng...

Liên tiếp mấy lần, rốt cuộc Kiều gia không chống đỡ nổi nữa, máu tươi bắn ra, sắc mặt trắng bệch.

Đã tới lúc này rồi tiểu tử trước mặt vẫn có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như thế, cuối cùng ai mới là Luyện Thể cảnh cửu trọng đây?

Cùng lúc đó, ở bên kia, một tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên, trong hai vị cao thủ Luyện Thể cảnh bát trọng đối phó Khương Nguyệt Thanh đã có một người bị Khương Nguyệt Thanh gϊếŧ chết.

"Đi!"

Kiều gia quyết định rất nhanh, vội hét lớn.

Ba người đã bị gϊếŧ, Kiều gia biết nếu lần này không chạy, ba người bọn họ cũng sẽ nằm ở chỗ này.

Một vị cao thủ cửu trọng khác và vị bát trọng còn sống kia nghe vậy, lập tức không ham chiến nữa, quay người bỏ chạy.

"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?"

Cố Trường Thanh hừ lạnh, rút kiếm đánh tới.

Ngay lúc này, ở cửa cốc đột nhiên có ba bóng người xuất hiện.

Cầm đầu ba người là một vị thanh niên, dáng người thon dài, nhấc tay chém ra một kiếm, trực tiếp gϊếŧ chết một vị cao thủ cửu trọng và một tên bát trọng bỏ chạy kia.

Thoáng cái chỉ còn một mình Kiều gia ở hiện trường.

Kiều gia nhìn lệnh bài bên hông ba người kia, kinh ngạc nói:

"Đệ tử Thanh Liên tông!"

Thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói:

"Dám ra tay với đệ tử Thanh Liên tông ta, muốn chết!"

Hắn ta sải bước tới, trường kiếm đâm ra.

Thấy thế, Kiều gia vung đao bổ tới.

Nhưng đại đao còn chưa hạ xuống, trường kiếm đã đâm thủng ngực, lấy đi toàn bộ sinh cơ của gã.

Đến giờ phút này, tiểu đội sáu người đều đã mất mạng.

Cố Trường Thanh vốn đang đuổi theo ngừng chân lại, bảo vệ Khương Nguyệt Thanh ở phía sau, cảnh giác nhìn ba người trước mặt.

Hắn không biết ba người đột nhiên xuất hiện này có mục đích gì.

Lúc này, thanh niên cầm đầu đi về trước mấy bước, nhìn Cố Trường Thanh cẩn thận cảnh giác, trong mắt hiện lên một tia xem thường, sau đó ánh mắt lại rơi vào người Khương Nguyệt Thanh xinh đẹp, trong đó có mấy phần mến mộ, thanh niên ôn hòa cười nói:

"Nguyệt Thanh sư muội, muội không sao chứ?"

Khương Nguyệt Thanh nhìn thanh niên trước mặt, khẽ gật đầu, vẻ mặt tương đối bình thản.

Lúc này, hai người khác cũng bước tới trước, một nam một nữ, nam tử kia trông khá cường tráng, nữ tử thì có chút quyến rũ, dung mạo tầm trung, không thể nào so được với Khương Nguyệt Thanh.

"Nguyệt Thanh, sao ngươi không vào linh quật với mọi người!"

Nữ tử nhìn Cố Trường Thanh bên cạnh Khương Nguyệt Thanh, không nhịn được nói:

"Vị này là..."

Khương Nguyệt Thanh nói thẳng:

"Ta đã có đồng bạn, nên vào linh quật từ lối khác."

Nàng cũng không giới thiệu Cố Trường Thanh, nàng tin Cố Trường Thanh bị Huyền Thiên tông vu oan, nhưng ba vị đồng môn này chưa chắc đã tin, nàng không muốn tỷ phu bị người khác châm chọc khıêυ khí©h.

Thanh niên cầm đầu nhìn Khương Nguyệt Thanh, cười nói:

"Thiên phú của Nguyệt Thanh sư muội cực cao, muốn ma luyện bản thân, đúng là khiến người ta khâm phục!"

Khương Nguyệt Thanh cười trừ, lập tức nói:

"Nếu thế, chúng ta đi trước đây!"

Nghe lời này, nữ tử quyến rũ kia không khỏi bĩu môi nói:

"Tốt xấu gì Tạ sư huynh đã cứu các ngươi, một câu cảm ơn cũng không biết nói sao? Ỷ mình là đệ tử tông chủ, đúng là kiêu ngạo..."

Cứu?

Cố Trường Thanh chỉ cảm thấy buồn cười, ba người Kiều gia đều bỏ chạy rồi, sao hắn và Khương Nguyệt Thanh lại cần cứu chứ!

Khương Nguyệt Thanh vừa nhấc chân cũng ngừng lại, nhìn nữ tử, tức quá hóa cười nói:

"Sở Ninh Ninh, dù không có các ngươi, bọn ta cũng có thể đối phó ba người còn lại, ngươi không thấy rõ thế cục sao?"

Nữ tử tên là Sở Ninh Ninh nghe vậy, đang định phản bác, thanh niên cầm đầu bên cạnh đã nói:

"Được rồi, Ninh Ninh, vị công tử này có thực lực phi phàm, chúng ta chỉ trùng hợp đi ngang qua nên tiện thể giải quyết ba người kia mà thôi, Nguyệt Thanh sư muội và vị công tử này đúng là không cần chúng ta cứu!"

Sở Ninh Ninh nghe lời này, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Thanh niên cầm đầu nhìn Khương Nguyệt Thanh, cười nói:

"Nguyệt Thanh sư muội, không giới thiệu chúng ta với vị bằng hữu này sao?"

Sắc mặt Khương Nguyệt Thanh dịu đi, nhìn Cố Trường Thanh nói:

"Vị Tạ sư huynh này tên là Tạ Ngọc Thụ, là đệ tử nội tông của Thanh Liên tông chúng ta, Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, vị này là Sở Ninh Ninh Luyện Thể cảnh bát trọng, còn vị này là Từ Lãng Luyện Thể cảnh cửu trọng!"