Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Trường Thanh cười nói:

"Ta có thể nhìn ra Tạ Ngọc Thụ kia có ý với muội, nhưng lúc hắn nói đến việc phân phối lợi ích, rõ ràng không thích hợp. Chính hắn lấy ba thành, nhưng ta và muội cộng lại là ba phần rưỡi, còn nhiều hơn hắn, hắn hoàn toàn có thể tìm một vị Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ để hợp tác, bản thân có thể lấy được nhiều hơn!"

Khương Nguyệt Thanh gật đầu nói:

"Vậy sao huynh còn đồng ý tổ đội?"

"Ta cần linh thạch!"

Vừa nghĩ tới việc diễn luyện võ quyết trước Tạo Hóa Thần Kính cần lượng lớn linh thạch, Cố Trường Thanh lại tiếc đứt ruột.

"Nếu như ta đoán sai, vậy thì mọi người sẽ lấy linh thạch theo tỷ lệ phân chia, còn nếu ta đoán đúng... Chưa biết ai ăn ai đâu!"

Nghe vậy, Khương Nguyệt Thanh nghệt mặt ra.

"Huynh muốn... Phản sát ba người bọn họ?"

Khương Nguyệt Thanh hoảng sợ nói:

"Tạ sư huynh là Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, huynh chỉ có Luyện Thể cảnh lục trọng, đúng là có thể chém gϊếŧ Luyện Thể cảnh cửu trọng, nhưng vẫn có chênh lệch cực lớn với Dưỡng Khí cảnh!"

Cố Trường Thanh nghe nàng nói thế, lấy một viên Bích Linh Quả ra, cười nói:

"Ta sắp không phải Luyện Thể cảnh lục trọng nữa rồi!"

Khương Nguyệt Thanh nhìn Bích Linh Quả trong tay Cố Trường Thanh, lập tức hiểu ra, vội nói ngay:

"Được, tỷ phu yên tâm tu luyện đi, ta hộ pháp cho huynh!"

Cố Trường Thanh cười nói:

"Nếu ta có thể đột phá đến Luyện Thể cảnh thất trọng, muội cảm thấy ta có thể đối phó Tạ Ngọc Thụ sao?"

"Đương nhiên!"

"Vì sao?"

"Bởi vì huynh là tỷ phu của ta!"

Khương Nguyệt Thanh hé miệng cười nói:

"Huynh nói được thì nhất định là được!"

"Ồ..."

Cố Trường Thanh bật cười, sau đó ăn Bích Linh Quả rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Nhìn gương mặt tuấn tú kia của Cố Trường Thanh, Khương Nguyệt Thanh thất thần, nhiều khi nàng lại nghĩ một vấn đề, nếu nàng ra đời trước, người có hôn ước với tỷ phu là nàng thì tốt biết mấy!

Chẳng mấy chốc, mợi trời lặn về phía Tây, màn đêm dần buông xuống, tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng chim hót loáng thoáng vang lên trong rừng cây bên ngoài sơn cốc.

Cùng lúc đó, trong một hang động nhỏ khác, ba người Tạ Ngọc Thụ, Từ Lãng, Sở Ninh Ninh tụ lại với nhau.

"Tạ sư huynh..."

Sở Ninh Ninh cất lời:

"Không phải đã nói sẽ hợp tác với huynh trưởng ta sao, huynh và huynh trưởng ta mỗi người bốn thành, ta và Từ Lãng sư huynh chia nhau một thành, sao huynh lại hợp tác với hai người kia?"

Huynh trưởng của Sở Ninh Ninh cũng là đệ tử nội tông của Thanh Liên tông, giờ đã đạt tới Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ.

Hai Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, cộng với một Luyện Thể cảnh cửu trọng, một Luyện Thể cảnh bát trọng, đối phó hai con Tử Tinh Viên không thành vấn đề.

Tạ Ngọc Thụ nghe xong, cười nói:

"Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

Kỳ quái?

Từ Lãng và Sở Ninh Ninh nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

Tạ Ngọc Thụ lập tức nói:

"Cố Trường Thanh kia bị Huyền Thiên tông trục xuất, bị đoạt mất Hỗn Độn Thần Cốt, theo lý thì chắc chắn phải chết, nhưng bây giờ vẫn nắm giữ thực lực Luyện Thể cảnh lục trọng, hơn nữa... Bị bốn võ giả Luyện Thể cảnh cửu trọng vây công, lại có thể phản sát hai người, chuyện này quá kỳ quái!"

Sở Ninh Ninh lập tức phản ứng lại nói:

"Ý của Tạ sư huynh là trên người hắn nhất định có chí bảo gì đó sao?"

"Nếu không thì sao? Làm sao giải thích được việc hắn không chết, lại còn mạnh như thế?"

Tạ Ngọc Thụ tiếp tục nói:

"Lát nữa hành động, Từ Lãng, trong lúc ngươi và Cố Trường Thanh cùng nhau tấn công đối phó một con Tử Tinh Viên khác, nhân cơ hội vung một ít bột thuốc này lên người Cố Trường Thanh!"

Nói xong, Tạ Ngọc Thụ lấy ra một bình ngọc.

"Đây là..."

"Một loại dược phấn được nghiền từ phân và nướ© ŧıểυ của linh thú, chúng ta ngửi thấy mùi rất nhạt, nhưng lại là kí©h thí©ɧ cực lớn đối với Tử Tinh Viên, đến lúc đó nó sẽ bất chấp tất cả tấn công Cố Trường Thanh!"

Tạ Ngọc Thụ cười nói:

"Lúc đó ngươi xem tình hình giúp đỡ Cố Trường Thanh, đừng để Tử Tinh Viên đánh chết hắn, phải để hắn sống, tra khảo xem rốt cuộc hắn có thứ tốt gì!"

"Được!" Từ Lãng cất bình ngọc đi, nghiêm túc gật đầu.

Tạ Ngọc Thụ lại nói:

"Ninh Ninh, nhiệm vụ của muội là chú ý Khương Nguyệt Thanh, không được để nàng chạy!"

"Không thành vấn đề!"

Lúc này Sở Ninh Ninh mới mỉm cười nhẹ nhõm nói:

"Ta còn tưởng rằng Tạ sư huynh bị Khương Nguyệt Thanh mê hoặc, xem ra là ta nghĩ nhiều!"

Tạ Ngọc Thụ lại cười nói:

"Khương Nguyệt Thanh là cái thá gì? Ta chỉ muốn tập trung tu hành võ đạo thôi!"

Nghe được lời này, trong mắt Sở Ninh Ninh nổi gợn sóng.

Chỉ có Tạ Ngọc Thụ biết rõ.

Hắn ta từng ngầm thổ lộ tâm tư với Khương Nguyệt Thanh, nhưng lại bị Khương Nguyệt Thanh cự tuyệt.

Còn Sở Ninh Ninh, Tạ Ngọc Thụ biết Sở Ninh Ninh thích mình, nhưng sao dạng nữ nhân này có thể xứng với mình được?

Vả lại, hắn ta cũng không định chia sẻ đầu khoáng mạch cỡ nhỏ kia với Từ Lãng và Sở Ninh Ninh!

...

Dưới ánh trăng sáng, năm người Tạ Ngọc Thụ, Cố Trường Thanh lại tụ tập với nhau.

Tạ Ngọc Thụ lên tiếng:

"Ban đêm, tuy trăng rất sáng, nhưng tầm nhìn của Tử Tinh Viên lại rất kém, đó chính là ưu thế của chúng ta, ta sẽ nhanh chóng gϊếŧ một con trong đó, bốn người các ngươi chỉ cần cầm chân một con khác là được!"

"Ừm!"

"Được!"

Bốn người Cố Trường Thanh, Từ Lãng đều gật đầu.

"Hành động!"

Khi mệnh lệnh của Tạ Ngọc Thụ vang lên, năm người nhanh chóng lao ra, tiếng xé gió lập tức khiến hai con Tử Tinh Viên trong sơn cốc cảnh giác.

Bụp bụp, hai cánh tay dài to khỏe của hai con Tử Tinh Viên bỗng nhiên vỗ lên ngực, gầm thét.

"Gϊếŧ!"

Tạ Ngọc Thụ cầm kiếm trong tay, lập tức đánh về phía một con Tử Tinh Viên.

Bốn người Cố Trường Thanh, Từ Lãng, Khương Nguyệt Thanh, Sở Ninh Ninh thì xông thẳng tới chỗ một con Tử Tinh Viên khác.

Trận chiến lập tức nổ ra.

Tạ Ngọc Thụ lập tức đánh với một đầu Tử Tinh Viên, cố gắng kéo chiến trường sang một bên khác của sơn cốc, ngay sau đó tiếng nổ vang ngày càng dữ dội.

Cố Trường Thanh và Từ Lãng cũng nghênh đón một con Tử Tinh Viên khác, Khương Nguyệt Thanh và Sở Ninh Ninh thì ở bên cạnh phối hợp tác chiến.
« Chương TrướcChương Tiếp »