Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc bắt đầu giao chiến, Từ Lãng liên hợp với Cố Trường Thanh ra tay ngăn cản công kích bá đạo của Tử Tinh Viên, mà Sở Ninh Ninh và Khương Nguyệt Thanh thì tập kích quấy rối từ bên cạnh, Tử Tinh Viên tạm thời không làm gì được bốn người.

Nhưng sau khi giao chiến một hồi, con Tử Tinh Viên kia tựa như bị chọc giận, đôi mắt đỏ hồng, công kích cũng càng ngày càng cuồng bạo.

Hơn nữa, con Tử Tinh Viên trước mắt này dần dần không quan tâm đến công kích của ba người Từ Lãng, Khương Nguyệt Thanh, Sở Ninh Ninh, mà chỉ tập trung đánh Cố Trường Thanh.

Đột nhiên, Tử Tinh Viên cao hơn một trượng vung một quyền thô bạo từ cánh tay mạnh mẽ có lực, quét ngang về phía Cố Trường Thanh.

Tất nhiên Cố Trường Thanh không dám lơ là, bàn tay nắm lại, lực lượng cơ thể bộc phát.

"Thiên Cương Quyền Pháp, tứ trọng kình!"

Quát khẽ một tiếng trong lòng, đánh ra một quyền.

Ầm ầm ầm...

Mười lăm tiếng nổ vang, Cố Trường Thanh lựa chọn cứng đối cứng với tên này.

Đùng!

Tiếng va chạm trầm đυ.c vang lên.

Cánh tay vung ra của Tử Tinh Viên hơi khựng lại, còn Cố Trường Thanh thì lùi ra xa mấy trượng, cả cánh tay đều tê rần.

"Tỷ phu!" Thấy cảnh này, mặt Khương Nguyệt Thanh tái nhợt.

"Ta không sao!" Cố Trường Thanh mở miệng nói.

Khương Nguyệt Thanh lập tức nhìn Từ Lãng quát:

"Từ Lãng, ngươi làm gì thế?"

Từ Lãng giải thích:

"Ta vẫn đang tấn công mà, nhưng tên này da dày thịt béo, công kích của ta không mấy hữu dụng!"

Khương Nguyệt Thanh hừ một tiếng:

"Vừa nãy Tử Tinh Viên công kích tỷ phu, ngươi hoàn toàn có thể đón đỡ cùng với tỷ phu, ngươi..."

"Không sao!"

Cố Trường Thanh đột nhiên nói:

"Động tĩnh giao chiến bên kia không lớn, chắc Tạ sư huynh sẽ gϊếŧ chết đầu Tử Tinh Viên kia nhanh thôi, chúng ta kiên trì thêm một chút!"

Sở Ninh Ninh cũng nói:

"Nguyệt Thanh, bốn người chúng ta đối phó con Tử Tinh Viên này vốn đã là miễn cưỡng, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra!"

Khương Nguyệt Thanh hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Lúc này Tử Tinh Viên lại gϊếŧ tới, mục tiêu vẫn là Cố Trường Thanh như trước.

Trong lúc Tử Tinh Viên chỉ lo nhìn chằm chằm vào Cố Trường Thanh, ba người Từ Lãng, Sở Ninh Ninh và Khương Nguyệt Thanh cũng phát động công kích, nhưng hiệu quả không lớn.

Chống đỡ hết lần này đến lần khác, cuối cùng Cố Trường Thanh có vẻ không kiên trì nổi nữa, sau khi đón một quyền của Tử Tinh Viên, Cố Trường Thanh lăn ra vài chục trượng, nằm bò trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Tỷ phu!"

Lúc này Khương Nguyệt Thanh chẳng thèm quan tâm đến Tử Tinh Viên nữa, người nhảy lên đi tới bên cạnh Cố Trường Thanh.

Thấy Cố Trường Thanh bị thương nặng, Từ Lãng và Sở Ninh Ninh nhìn nhau, biết kế hoạch đã thành công, bây giờ chỉ cần chờ Tạ sư huynh gϊếŧ con Tử Tinh Viên kia rồi đến giúp đỡ, sau đó gϊếŧ nốt con Tử Tinh Viên này là được!

Nhưng thấy Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh lui ra khỏi chiến trường, Tử Tinh Viên giận dữ đỏ mắt, điên cuồng đánh về phía Từ Lãng và Sở Ninh Ninh, thoáng cái hai người không thể nào thoát thân.

Ầm!

Một tiếng ầm vang lên, Từ Lãng không cẩn thận bị một quyền của Tử Tinh Viên đánh trúng, ngực xẹp xuống, phun ra từng ngụm máu tươi.

Tử Tinh Viên đột nhiên nhảy vọt lên, chạy tới trước người Sở Ninh Ninh, một bàn tay đập xuống.

"Phụt..."

Xương bả vai của Sở Ninh Ninh bị nện nát tan, mặt lập tức tái mét.

"Tạ sư huynh! Cứu ta!"

Sở Ninh Ninh hoàn toàn bị dọa, hai người bọn họ không thể đối phó được một Tử Tinh Viên đang nổi điên.

Thấy con Tử Tinh Viên kia sắp vỗ Sở Ninh Ninh thành thịt nát, một đạo kiếm quang chợt lóe lên, đâm thẳng vào cổ con Tử Tinh Viên kia.

Một tiếng xoẹt vang lên.

Cổ Tử Tinh Viên tóe máu, thân thể khổng lồ ngã rầm xuống đất, không đứng dậy được nữa.

Tạ Ngọc Thụ xuất hiện, lại chém một kiếm vào đầu Tử Tinh Viên.

"Tạ sư huynh..."

Nhìn Tạ Ngọc Thụ anh tuấn bất phàm như thần binh từ trên trời rơi xuống, Sở Ninh Ninh nhợt nhạt mỉm cười nói:

"May mà huynh..."

Phụt!

Sở Ninh Ninh còn chưa nói hết câu, cảm thấy ngực hơi nhói, cúi đầu nhìn trường kiếm cắm vào ngực kia, sau đó nhìn Tạ Ngọc Thụ với ánh mắt ngỡ ngàng.

"Tạ sư huynh, huynh..."

"Xin lỗi, Ninh Ninh..."

Tạ Ngọc Thụ nắm lấy bả vai Sở Ninh Ninh, cười nói:

"Hơn vạn khối linh thạch đấy, ta thật sự không muốn chia với hai người các ngươi!"

Rút trường kiếm ra, máu bắn tung tóe, đến chết Sở Ninh Ninh vẫn không tin nổi.

Không phải đã nói là tính kế Cố Trường Thanh, moi xem trên người tên kia có chí bảo gì sao?

Tạ Ngọc Thụ giải quyết Sở Ninh Ninh xong, lập tức nhìn về phía Từ Lãng đang tập tễnh chạy trốn.

"Từ Lãng sư đệ, ngươi muốn chạy đi đâu?"

Tạ Ngọc Thụ phi thân lên, trường kiếm quét ngang tới, Từ Lãng hét lên rồi ngã xuống.

Thoáng chốc, Sở Ninh Ninh và Từ Lãng đều mất mạng.

Trong sơn cốc, chỉ còn ba người Tạ Ngọc Thụ, Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh.

Khương Nguyệt Thanh cảnh giác đứng trước người Cố Trường Thanh, nhìn Tạ Ngọc Thụ, khẽ nói:

"Tạ Ngọc Thụ, gϊếŧ đồng môn là tội lớn, ngươi..."

Tạ Ngọc Thụ cười lạnh nói:

"Chỉ cần gϊếŧ hai ngươi, ai biết là ta làm chứ? Khương Nguyệt Thanh, chẳng phải tiểu tử này là tỷ phu ngươi sao?"

Tạ Ngọc Thụ chĩa trường kiếm về phía hai người, ánh mắt u ám, khẽ nói:

"Hôm nay, ta sẽ cố gắng chơi đùa ngươi ở trước mặt tỷ phu ngươi, để ngươi trải nghiệm cảm giác tôn nghiêm bị chà đạp!"

Nghe vậy, ánh mắt Khương Nguyệt Thanh run lên.

Trước đây Tạ Ngọc Thụ đã từng ngầm bày tỏ tâm ý với mình, nhưng nàng uyển chuyển cự tuyệt, không ngờ tên này lại cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp!

Đột nhiên, một cái tay khoác lên vai Khương Nguyệt Thanh, giọng nói bình tĩnh vang lên:

"Đừng sợ, có ta đây!"
« Chương TrướcChương Tiếp »