Chương 2: Ta sẽ không để ngươi chết đi.

Đậu Nghi kề sát vào tai Tô Tú Dịch, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Thật đáng tiếc, ta không muốn ngươi chết nhanh như thế này, ta cũng muốn ngươi chịu đựng sự khuất nhục đó, để ngươi nếm thử cảm giác làm thái giám, ngươi hãy thay mẫu thân trả nợ cho tốt đi!"

Trên thực tế Đậu Nghi cũng không muốn tổn thương Tô Tú Dịch, dù sao nhiều năm qua hắn vẫn thích y, cho dù hận mẫu phi thấu xương, nhưng Đậu Nghi vẫn có tình cảm với Tô Tú Dịch.

Khi Đậu Nghi còn là một thái giám cấp thấp, vì có thể hầu hạ bên người Tô Tú Dịch, hắn không tiếc liều mạng cứu người đàn bà hắn hận nhất, lấy đó đạt được sự tín nhiệm của Tô Tú Dịch, sau đó thuận lợi trở thành thái giám bên người y.

Lúc trước Đậu Nghi tiếp cận Tô Tú Dịch, cũng không có âm mưu gì, hắn chỉ đơn thuần thích tiểu thiếu niên gọi mình là "Đậu ca ca", đáng tiếc tiểu thiếu niên kia sau khi lớn lên, hiểu được tôn ti, không bao giờ gọi hắn là Đậu ca ca nữa, đây là tiếc nuối lớn nhất trong lòng Đậu Nghi.

Tô Tú Dịch nghe xong, đồng tử co rút, cho dù y hiện tại chỉ là thường dân, nếu bị ép vào cung làm thái giám, Tô Tú Dịch cũng không thể chịu đựng loại khuất nhục này, tình nguyện chết đi: "Đậu Nghi, không bằng trực tiếp gϊếŧ ta.”

Đậu Nghi mỉm cười nhìn y, dùng ngón tay chạm nhẹ cằm y, giọng nói mềm mại đến khó tin: "Sao ta nỡ chứ!”

Tô Tú Dịch cũng không cảm thấy lời nói của hắn dịu dàng bao nhiêu, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, quay đầu, y né tránh ngón tay của hắn, ánh mắt hướng về vách xe cứng rắn, không chút do dự mà đυ.ng đầu vào.

Đậu Nghi thấy vậy trong lòng hoảng loạn, vội vàng ôm Tô Tú Dịch vào lòn kiểm tra vết thương, may mắn trán chỉ hơi đỏ lên, trên khuôn mặt trắng nõn của y trông có vẻ tương đối rõ ràng, nhưng cũng không có phá tướng. Đậu Nghi hít sâu một hơi, che giấu sự lo lắng của mình, sau đó làm bộ như không thèm để ý hỏi: “Ngươi muốn chết như thế sao?”

Tô Tú Dịch cắn răng, hốc mắt phiếm hồng. Y vốn là Thái tử tôn quý, sống như cành vàng lá ngọc, hôm nay lại biến thành thường dân thấp kém, thậm chí còn bị ép thành một thái giám, y làm sao có thể chịu đựng được.

Đậu Nghi thấy y khóc, liền muốn dùng tay áo lau nước mắt cho y theo thói quen thời niên thiếu. Bởi vì lúc ấy hắn còn là một thái giám cấp thấp, không có thói quen mang khăn tay, mỗi lần Tô Tú Dịch bị hoàng hậu quở trách, Đậu Nghi đều lén lút đi tới bên cạnh y, dùng tay áo lau nước mắt cho y. Thói quen nhiều năm nay, hiện giờ cũng không thay đổi được.

Đậu Nghi vừa định giơ tay giúp y lau nước mắt, Tô Tú Dịch lại né tránh. Đậu Nghi nhíu mày kiếm, hắn nhìn chằm chằm y rồi buông tay xuống, sau đó lại nâng cằm y lên, khiến y không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn, uy hϊếp: "Nếu ngươi chết, muội muội ngươi, Chiêu Ái công chúa ta sẽ không bỏ qua. Nếu ngươi nghe lời tiến cung, ở lại bên cạnh ta làm tiểu thái giám, ta có thể tha cho nàng.”

Tô Tú Dịch nhớ tới muội muội y vẫn yêu thương, y biết Đậu Nghi nhiều năm qua thù hận mẫu thân, cho nên Chiêu Như tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tô Tú Dịch siết chặt tay áo, đầu ngón tay màu hồng nhạt bị bóp đến trắng bệch.

Đậu Nghi không vội thúc giục y, cho y thời gian suy nghĩ, nhưng dù thế nào, hắn cũng sẽ không để Tô Tú Dịch chết.

Tô Tú Dịch cũng hiểu, nếu y sống sót trở thành thái giám, những ngày kế tiếp sẽ là bị Đậu Nghi tra tấn đến chết, hoặc là bị hoàn cảnh tàn khốc của hoàng cung bức tử. Nhưng vì Chiêu Như, y chỉ có thể chịu đựng: "Ngươi có thể đáp ứng ta không? Vô luận như thế nào, cũng không tổn thương Chiêu Như, nàng còn nhỏ.”

Đậu Nghi vùi đầu ngửi cổ y, sau đó nhỏ giọng trả lời: "Xem tình hình, nếu ngươi nghe lời, nàng sẽ an toàn. Nếu ngươi không nghe lời, ta không chắc.”

Tô Tú Dịch biết hắn đê tiện như thế, cũng lười nói, yên lặng tiếp nhận vận mệnh, nhắm mắt lại, để Đậu Nghi dẫn y vào cung.

Đến trước phòng sạch sẽ, ánh mắt Tô Tú Dịch như nước đọng, không còn có khả năng nổi lên gợn sóng. Đậu Nghi cúi đầu nhỏ giọng bên tai y: "Yên tâm, ta sẽ không để thái giám khác chạm vào thân thể ngươi, cho nên... ta tự mình cắt.”

Tô Tú Dịch lạnh lùng nhìn hắn: "Tay ngươi cũng bẩn, ta không hy vọng ngươi chạm vào ta.”

Trên mặt Đậu Nghi lộ vẻ không vui, sắc mặt càng nặng nề, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt: "Vậy sao, vào đi, đừng kéo dài thời gian.”

Tô Tú Dịch nắm chặt ngón tay, ngửa đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu phòng, sau đó chậm rãi cất bước đi vào. Y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bước vào một nơi như thế này trong cuộc đời, một nơi khiến y cảm thấy xấu hổ.

Đậu Nghi hiểu rõ tính yêu sạch sẽ của y, cho nên chuẩn bị phòng không nhiễm một hạt bụi. Trên bàn bày dao cắt bằng bạc chuyên chuẩn bị cho Tô Tú Dịch, canh gai dùng để gây mê, mạch dẫn nướ© ŧıểυ, còn có thuốc mỡ giảm đau tiêu viêm. Những thứ này đều do Đậu Nghi tự mình chuẩn bị. Hắn đuổi tất cả các thái giám khác ra khỏi phòng, chỉ còn lại hai người.

Đậu Nghi nhàn nhã đứng một bên nhìn, hỏi: “Thật sự không cần ta giúp sao?”

Đầu ngón tay Tô Tú Dịch run rẩy cầm lấy con dao nhọn đặc chế, tuy rằng y không biết thiến như thế nào, nhưng y không muốn nhờ Đậu Nghi giúp đỡ, cũng không muốn tỏ ra chật vật trước mặt hắn, vì thế mở miệng nói: "Ngươi ra ngoài đi, ta tự làm.

Đậu Nghi tà ác nhìn y, nói: "Ta muốn tận mắt chứng kiến, hơn nữa nếu ngươi tự làm, vết thương quá sâu, sau này có thể sẽ có biến chứng. Nếu quá nông, còn phải cắt lại lần nữa. Đừng cậy mạnh, nếu ngươi chịu nhiều đau đớn, ta sẽ đau lòng…”

Tô Tú Dịch lạnh lùng nhìn hắn: "Bây giờ ngươi hận không thể tra tấn ta đến chết, làm sao còn đau lòng.”