Chương 4: Sau khi thiến

Tô Tân biết được hoàng huynh cũng không phải thân huynh đệ của mình, vả lại sau khi bị giáng chức làm thứ dân, nhanh chóng muốn đi chiếm y làm của riêng, nhưng không nghĩ tới lại bị tên thái giám chết tiệt này giành trước một bước.

Nghĩ vậy, Tô Tân cũng không vui, nắm chặt tay nhìn Đậu Nghi hỏi: "Ta vốn định đi tiễn biệt hoàng huynh, nhưng tận mắt thấy ngươi đưa huynh ấy vào cung, ngươi đã làm gì huynh ấy.”

Đậu Nghi đa mưu túc trí, đơn giản chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Lục hoàng tử. Hắn ta dám nhớ thương y, thật sự không biết sống chết. Đậu Nghi không lộ ra bất cứ điều gì khác thường, vẫn bình tĩnh nói: "Chỉ là sau này y không thể sinh hoạt như nam nhân bình thường mà thôi.”

Tô Tân lộ vẻ kinh ngạc, giọng nói có chút run rẩy: "Hoàng huynh trước kia đối xử với ngươi không tệ, ngươi… ngươi lại đối xử với huynh ấy như vậy.”

Nhắc tới chuyện trước kia, Đậu Nghi đột nhiên nhướng mày, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần, không muốn nói nhảm với Lục hoàng tử nữa, phủi phủi phất trần trong tay, cao ngạo nói: "Hoàng thượng còn chờ, nô tài cáo lui trước.”

“Chờ một chút, mau nói cho ta biết, hoàng huynh giờ phút này đang ở đâu. “ Tô Tân bước nhanh đến trước mặt hắn, chặn đường hắn đi.

Đậu Nghi nhíu mày, giọng điệu cũng không kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn hắn: "Tránh ra.”

Tô Tân tuổi còn nhỏ, bị ánh mắt lạnh lùng của liếc đảo qua, trong lòng ít nhiều cũng có chút sợ hãi, sau đó thân thể không khống chế được mà lui về bên phía sau vài bước, Đậu Nghi liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục đi về phía Càn Thanh cung.

Tô Tân nhìn bóng lưng hắn, trong lòng âm thầm phỉ nhổ, vì sao mình phải sợ một tên thái giám chết tiệt chứ.

Tô Tú Dịch hiện tại tạm thời ở nội vụ phủ viện tĩnh dưỡng, y từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, bị thương hạ bộ, trọn vẹn đến ba ngày sau mới dần dần tỉnh lại, kỳ thật không phải y không muốn tỉnh, mà là không muốn đối mặt với hiện thực.

Sau khi tỉnh táo, Tô Tú Dịch thậm chí cũng không muốn đυ.ng chạm hạ thể của mình, cố ý tránh đi không suy nghĩ chuyện này, bằng không y sợ y sẽ tuyệt vọng đến sống không nổi.

Thái giám chưởng sự phủ Nội vụ Lý Thường Nhân, trước kia thường xuyên ra vào cung điện của Tô Tú Dịch, hai người xem như quen biết lâu năm, Lý Thường bởi vì là người hiền lành, gặp người cười ba phần, ở trong cung cũng là người có uy tín, đối với chuyện Thái tử bị giáng chức rồi lại bị thiến, trong lòng thổn thức không thôi, cũng không thể không thêm kính sợ Đậu Nghi, thật sự cái gì cũng dám làm.

“Ngươi tỉnh rồi.” Ngữ khí của Lý Thường Nhân hôm nay so ra kém kính trọng hơn trước, nhưng so với các tiểu thái giám khác, lão đối với Tô Tú Dịch xem như tương đối khách khí.

Sắc mặt Tô Tú Dịch tái nhợt vô lực, ngay cả sức nói chuyện cũng không có, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng vô thần, khuôn mặt tú lệ vô song đã hõm xuống, tình trạng tinh thần cực độ chán nản, nằm ở trên giường cứng, giống như một người sắp chết, bộ dáng này khiến người ta đau lòng, cũng thê mỹ đến mức làm cho trái tim người ta phát run.

Lý Thường Nhân trong lòng không đành, nhưng trong hậu cung này, lòng thương hại là thứ rẻ rúng nhất, vẫn là nên làm tốt bổn phận, nhìn mỹ nhân trên giường, nói: "Đậu tổng quản có lệnh, nếu ngươi tỉnh, phải đến chỗ ngài một chuyến, đừng trì hoãn nữa, bằng không Đậu tổng quản sẽ không kiên nhẫn.”

Tô Tú Dịch vẻ mặt hờ hững hỏi: "Có kéo không?”

Thỉnh cầu nhỏ này của y, Lý Thường Nhân vẫn có thể thỏa mãn, đi tìm một cây kéo nhỏ đưa cho y, Tô Tú Dịch cầm cây kéo bén nhọn này trong tay quan sát một hồi.

Lý Thường Nhân dường như phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng tiến lên nắm tay y nói: "Đừng làm chuyện ngu ngốc.”

“Công công lo lắng quá, sao ta có thể làm chuyện dại dột được chứ.” Cho dù có chuyện gì xảy ra, y nhất định cũng sẽ làm cho Đậu Nghi đau khổ trước.

“Vậy ngươi mau đi đi." Lý Thường Nhân mặc dù biết lần này cậu đi lành ít dữ nhiều, nhưng lực bất tòng tâm, nhiều lắm là dặn dò y một chút, nói chuyện cẩn thận một chút, đừng làm Đậu Nghi mất hứng.

Tô Tú Dịch yên lặng đem kéo giấu ở giữa tay áo, sau đó suy yếu đứng dậy, xuống đất đi hai bước, thời điểm vải vóc ma sát đến thân dưới sẽ có chút đau, Tô Tú Dịch khẽ cắn môi tiếp tục đi về phía trước.

Lý Thường Nhân nhìn bóng lưng lảo đảo của y, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt u ám không rõ mang theo một tia trêu ngươi.

Trong cung này, ai cũng không phải là tiểu hài tử không rành thế sự, Lý Thường Nhân với cặp mắt hồ ly chẳng lẽ không nhìn ra mục đích thật sự Tô Tú Dịch tại sao muốn mang kéo sao, lão đương nhiên nhìn ra, mới đưa kéo cho Tô Tú Dịch, hy vọng vị tiểu thái tử bị phế bỏ này, không phụ kỳ vọng của lão, gϊếŧ Đậu Nghi.

Tô Tú Dịch vịn tường đỏ đi một đoạn đường ngắn, sắc mặt liền càng thêm tái nhợt, chỉ cần vừa đi lại, quần liền vừa vặn ma sát vị trí miệng vết thương kia, đau đến thần kinh trên trán Tô Tú Dịch đều tê dại.

Ngay khi y sắp ngã, Đậu Nghi đột nhiên xuất hiện trước mặt y, giọng điệu cao cao tại thượng: "Lại để bản tổng quản đợi ngươi lâu như vậy, xem ra ngươi không muốn ở trong cung này.”

Đậu Nghi vì không kiên nhẫn nên đi thẳng tới đón y.

Tô Tú Dịch ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân tâm tư ác độc này, tay gắt gao nắm chặt.

Đậu Nghi thấy y khó chịu, liền đưa tay giúp đỡ, từ bi nói: "Có muốn ta ôm ngươi đi không?”

Tô Tú Dịch đẩy tay hắn ra nói: "Không cần.”

“Bây giờ ngươi không thể từ chối ta, ngươi chỉ là một thái giám thấp kém." Đậu Nghi không chút khách khí xát muối vào vết thương.