Chương 9: Tình cảm không thể che giấu

Trong lòng Tô Tú Dịch có cảm giác đau đớn khó có thể nói thành lời: "Nếu muốn gϊếŧ, sao không thống khoái mà gϊếŧ ta đi.”

Đậu Nghi hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài, giọng nói dịu dàng như nước: "Em có biết chết dưới thân ta như thế nào không, ta sẽ tiến vào thân thể em, mãi cho đến khi em tắt thở mới thôi…”

Nói xong, Đậu Nghi đặt bàn tay lên eo mềm mại của y, vuốt ve lên xuống vài cái.

Tô Tú Dịch thân thể thoáng cái cứng ngắc, đồng thời cũng bị lời nói của hắn làm cho chấn động.

Chờ Tô Tú Dịch phục hồi tinh thần lại, lập tức từ trong ngực hắn giãy ra, sau đó chạy trối chết.

Đậu Nghi nhìn vòng tay trống rỗng của mình, biết hắn nóng vội nên mới dọa người chạy mất. Đậu Nghi không nhanh không chậm xuống giường đuổi theo.

Trong góc tường, hắn tìm được thiếu niên đang cuộn tròn, Đậu Nghi đi tới trước mặt y, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, đặt cánh môi lên tai y, nhỏ giọng nói: “Đừng nghĩ đến việc phản kháng ta, hoặc là đối nghịch với ta, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, đi theo bên cạnh ta, em muốn làm hoàng đế, ta cũng có thể thỏa mãn em.”

Tô Tú Dịch không chút suy nghĩ, trực tiếp cho hắn một cái tát, một cái tát này sau khi rơi xuống, hai người bọn họ đều ngây ngẩn cả người, Tô Tú Dịch cũng không biết mình tại sao muốn đánh hắn, như thể bàn tay không chịu khống chế.

Đậu Nghi xoa má đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Bây giờ em không muốn, ta sẽ không ép em, nhưng ta chỉ cho em một ngày để suy nghĩ, ở lại bên cạnh ta hầu hạ, hoặc là em bị ta gϊếŧ chết dưới thân.”

Sau đó Đậu Nghi gọi một tiểu thái giám tới, dẫn Tô Tú Dịch đi.

Tô Tú Dịch bị đưa tới một phòng nhỏ cũ nát, trong phòng còn tràn ngập một cỗ mùi hôi thối, trên mặt đất vết máu khô, còn có mấy con giòi màu đen khô quắt.

Tô Tú Dịch bởi vì quá mệt mỏi, hai mí mắt đánh nhau, nên không chú ý tới những thứ này, thấy giường liền chuẩn bị nằm lên, kết quả xốc chăn lên lại nhìn thấy trên chăn toàn là vết máu đã biến thành màu đen, hơn nữa trên giường cũng có giòi, còn đang nhúc nhích.

Tô Tú Dịch nhanh chóng từ trên giường xuống, chạy ra ngoài phòng nôn khan, tiểu thái giám thấy y chạy ra, trông có vẻ thân thể không khỏe, liền đi tới hỏi một câu: “Ngươi làm sao vậy.”

Tô Tú Dịch nôn đến hai mắt đỏ lên, nhưng cũng không nôn ra cái gì , sau một hồi, y nhìn tiểu thái giám kinh hãi nói: "Trên giường có giòi.”

Tiểu thái giám cứ như vậy phong khinh vân đạm đi vào, cầm lấy đệm chăn run vài cái, khiến giòi trong chăn rơi xuống, Tô Tú Dịch nhìn thấy những vật nhỏ màu trắng kia tuôn rơi từ trên đệm chăn xuống, trong nháy mắt y cảm giác cả người đều không thoải mái, giống như có thứ gì đó bò trên người y.

Tô Tú Dịch trong lòng nổi lên sự chán ghét, nhíu mày thanh tú hỏi: "Vì sao trên giường lại có thứ này.”

Tiểu thái giám đem đệm chăn trải lại, nói: "Người trước ở nơi này, trên người bị lở loét, dẫn đến cả người thối rữa chảy mủ, thịt hư hủ bại, nên sinh ra giòi bọ, hôm qua hắn vừa chết, thân thể đã bị ném đi loạn táng cương, yên tâm, bệnh này sẽ không lây nhiễm.”

Lông mày Tô Tú Dịch càng nhíu sâu, cảm giác cả người đều không không khỏe, y còn chưa khắc phục bóng ma tâm lý, cho nên không dám lên trên giường nằm, cuộn mình ở trong góc, cố sống sót qua đêm nay.

Sáng sớm hôm sau, Đậu Nghi lại tới, tiểu thái giám khom lưng, mang băng ghế tới. Đậu Nghi ngồi xuống, bảo tiểu thái giám kia lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tô Tú Dịch nhớ tới phương thức gϊếŧ y mà đêm qua Đậu Nghi đã nói, trong lòng vô cùng sợ hãi. Tô Tú Dịch nghĩ tới mười tám cách chết, nhưng không ngờ Đậu Nghi lại muốn dùng phương thức đó để xử tử mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Đậu Nghi nhìn về phía thiếu niên đang cố tránh hắn, ánh mắt tối sầm lại, nhướng mày ra lệnh: “Lại đây.”

Tô Tú Dịch không nhúc nhích, Đậu Nghi đành uy hϊếp: N”ếu ta muốn Chiêu Như công chúa chết hôm nay, tuyệt đối sẽ không để nàng sống đến ngày mai.”

Nghe được câu này, Tô Tú Dịch không thể không chậm rãi di chuyển về phía hắn, dừng lại cách hắn hai bước.

Đậu Nghi vươn tay về phía y, muốn kéo y lại, Tô Tú Dịch thấy vậy, lập tức lui về phía sau, nhưng Đậu Nghi nhanh tay lẹ mắt, nhanh hơn y một bước, không cho phép cự tuyệt, kéo y vào trong ngực.

Đậu Nghi vùi đầu hôn lên cổ y, đôi môi dịu dàng dán lên da thịt trơn trượt, trong lòng hai người đều nổi lên cảm giác khác thường.

Tô Tú Dịch vẫn coi Đậu Nghi là ca ca, thỉnh thoảng ôm một cái cũng không có gì, nhưng từ đêm qua, sau khi Đậu Nghi nói những lời đó, hiện tại lại làm động tác quá mức thân mật này, khiến Tô Tú Dịch trở nên không biết làm thế nào, thậm chí sợ đến phát run, nhưng trong sợ hãi còn mang theo một chút xấu hổ.

Tô Tú Dịch đẩy Đậu Nghi, run rẩy hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Từ nhỏ y chỉ đọc tứ thư ngũ kinh, cũng không đọc lướt qua những sách khác, trong cung lớn như vậy, Tô Tú Dịch cũng không thấy qua nhiều việc đời, hơn nữa y còn trẻ, cũng không biết Long Dương là cái gì, cho nên cho tới bây giờ y chưa từng hoài nghi Đậu Nghi có suy nghĩ gì không bình thường đối với mình.

Cho đến tối hôm qua, Tô Tú Dịch mới ý thức được Đậu Nghi không hề đơn giản.

“Em muốn làm gì? Hôm qua không phải em đã nói rất rõ ràng rồi sao, cho em thời gian một đêm để suy nghĩ, bây giờ em suy nghĩ thế nào rồi? "Đậu Nghi từ nhỏ đã thích y, thích đứa bé phấn điêu ngọc mài chỉ biết ê ê ê, thích thiếu niên hấp tấp đi theo sau mình gọi Đậu ca ca, thích đứa trẻ khiến mình vừa yêu vừa hận này.

Đậu Nghi đã sớm có ý định thăng quan tiến chức bằng mọi thủ đoạn, chỉ là Tô Tú Dịch quá đơn thuần, Đậu Nghi không nỡ làm bẩn y, cho nên cho tới nay hắn đều cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ của mình, cho dù trước kia chung giường chung gối, Đậu Nghi cũng chưa từng vượt quá khuôn phép, sợ dọa người ta, nhưng bây giờ hắn không muốn ẩn nhẫn nữa.

“Suy nghĩ cái gì.” Đêm qua, Tô Tú Dịch bị dọa đến phát mộng, căn bản không nghe kỹ hắn nói gì với y.

“Em muốn ở lại bên cạnh ta hầu hạ, hay là muốn ta dùng cách đó gϊếŧ chết em?” Đậu Nghi cũng lười che giấu du͙© vọиɠ của mình, dù sao hắn đã nhịn mười mấy năm rồi, nhịn thêm nữa, hắn sẽ điên mất.

Tô Tú Dịch cũng không biết nên chọn như thế nào, kỳ thật y cũng không bài xích sự thân cận của Đậu Nghi, nhưng Đậu Nghi bây giờ là kẻ thù gϊếŧ mẫu thân, bọn họ đều là nam tử, huống chi y còn từng là thái tử tôn quý, sao có thể trao thân cho một thái giám, nếu đáp ứng, mặt mũi mẫu hậu thật sự sẽ bị y đánh mất hết.