Chương 11: Bịt mắt (2)

Sự thô bạo trên thân thể của người nam nhân không thể che giấu được mà lộ hết ra ngoài, Quan Tĩnh Xu cảm thấy bản thân mình bị khoá chặt yết hầu lại, hơi thở đáng sợ đến nỗi khiến trái tim nàng đập như sét đánh.

___đùng đùng.

Chấn động sắp nhảy ra khỏi da thịt luôn rồi.

Chân phải của nàng bị khống chế, dươиɠ ѵậŧ giả bị mân mê, xoay chuyển, chống thẳng đến nơi sâu thẳm nhất của nàng.

Quan Tĩnh Xu siết chặt bụng nhỏ, nâng chân trái lên muốn đá đạp vào cánh tay của hắn, còn chưa đá được, thì mắt cá chân đã bị nắm chặt lại.

Thẩm Vũ nắm lấy đôi chân non nớt của nàng, móng chân màu hồng đào óng ánh trên rất hợp khẩu vị, tựa như băng phấn trong nắp bát ngày hè.

Hắn đem ngón chân ngậm vào trong miệng, dùng thân lưỡi áp chế lấy, phần thịt của ngón chân vô cùng giống bàn chân của mèo Ba Tư mà Tây Vực hay cống nạp.

Thẩm Vũ khúc khích cười, Tĩnh Xu của hắn không phải chính là mèo hay sao? Đến cả bàn chân cũng mềm đến thế, bởi vì không thường ra ngoài cho lắm, đến cả vết chai cũng không có.

Muốn khiến cho người ta đặt ở trong tay mà chơi đùa, bỏ vào trong miệng mà liếʍ mυ"ŧ, đến cả giữa các khe ngón cũng không bỏ qua.

Cảm nhận được sự vùng vẫy của nàng, Thẩm Vũ càng nắm chặt mắt cá chân hơn, dùng môi lưỡi hút lấy bàn chân của nàng.

Quan Tĩnh Xu bị hôn đến mềm nhũn, nàng cảm thấy bản thân mình giống như một món đồ cổ được đặt vào trong tay, mặc hắn thưởng thức, không bỏ sót một chỗ nào.

Nàng co rúm lại đem bàn chân duỗi về phía sau, lại bị bàn tay to kia kìm lại không thể động đậy.

" Tĩnh Xu, nàng ngoan ngoãn một chút có được không?" Người nam nhân thấp giọng nói.

Quan Tĩnh Xu khóc lóc cầu xin, cơn ngứa ngáy ở dưới lòng bàn chân khiến nàng không thể nào lơ là được, nàng cho rằng liếʍ huyệt đã là cực hạn rồi, không ngờ rằng hắn còn có thể mặt không đổi sắc mà liếʍ luôn cả ngón chân của nàng khiến nó được bôi lên một lớp nước bọt.

Đầu lưỡi nóng ấm hôn hít đầu ngón chân, động tác va chạm ngọc thế cũng không ngừng lại giây nào.

Trong huyệt động của nàng cũng bị va chạm đến nhức mỏi lạ thường, hai cơn kɧoáı ©ảʍ khiến nàng toàn thân giống như đang bị sốt cao, da thịt diễm lệ như hoa mẫu đơn dưới ánh đèn tràn ra một tầng mồ hôi, tựa như lớp mỡ dính nháp ngọt ngào nhất.

Dâʍ ɖị©ɧ tràn ra trong huyệt động một đợt nối tiếp một đợt mà chảy ra, dươиɠ ѵậŧ giả cũng không thể ngăn cản được.

Quan Tĩnh Xu lắc lư cái đầu muốn trốn thoát, nàng sắp điên mất, còn không rút ra nữa thì nàng sắp bị dươиɠ ѵậŧ giả đâm đến cao trào.

Tiếng rêи ɾỉ đứt đoạn từ giữa cổ họng của nàng tràn ra, kiều nhược mềm mại, khiến tim gan của người ta muốn vỡ nát ra.

Đáy mắt Thẩm Vũ ửng đỏ, cơ thịt lay động, rút dươиɠ ѵậŧ giả ra trực tiếp đem gậy thịt hung hăng mà cắm vào trong.

Mị thịt bị dục căn thao cắm không có chút cản trở nào, cảm giác ẩm ướt bao trùm lấy toàn bộ dục căn của hắn. Hắn sướиɠ đến hít ngụm khí, lần sau vẫn nên đem dươиɠ ѵậŧ giả nhét đầy da^ʍ huyệt của nàng, không thể mặc qυầи ɭóŧ, khi lấy ra thì có thể tiến vào.

Quan Tĩnh Xu nhéo lấy cánh tay của hắn, không kìm lại được mà kẹp chặt.

Người nam nhân bị nàng kẹp như thế, liền vỗ một phát nặng tay lên cái mông đầy đặn của nàng, mông tuyết trắng nõn ngày hôm qua còn lưu lại dấy tay, hôm nay lại phủ lên một tầng sắc đỏ nhàn nhạt mông lung.

" Ahh...chậm một chút..." Quan Tĩnh Xu khóc đến nức nở.

Nhục bích bị chướng căng đầy ắp, sự trống rỗng ở sâu tận nơi hoa tâm cũng cùng dâng lên.

Người nam nhân cứ nhất định không nghe lời của nàng, gậy thịt đột nhiên tăng tốc đâm vào hoa tâm, chạm vào điểm mẫn cảm của nàng, cảm giác tiết thân đột nhiên dâng lên.

Đôi mắt Quan Tĩnh Xu bị bịt lại, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh trắng xoá mù mờ, toàn thân giống như bị sốt cao, thân thể của người nam nhân còn nóng hơn cả nàng nữa.

Đôi tay nàng đẩy đẩy vào l*иg ngực của nam nhân, cảm giác buồn tiểu khiến đầu óc của nàng bắt đầu phát đau.

Người nam nhân nhéo lấy vòng eo của nàng, lưu luyến không nỡ mà từ trên thân thể của nàng rời đi.

Quan Tĩnh Xu đột nhiên được buông tha, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt phun đầy ra giường, khiến tấm chăn được thêu hoa hải đường đều bị thấm ướt.

Người nam nhân đợi không được đem dâʍ ɖị©ɧ của nàng moi ra, liền nóng lòng gấp gáp đem gậy thịt cứng rắn lại lần nữa cắm vào huyệt động.

Nộn thịt vừa trải qua cao trào làm gì chống đỡ được sự tiến công của hắn, Quan Tĩnh Xu chỉ cảm thấy thân dưới như thiêu như đốt đến phát đau, thật sự quá lớn rồi, da^ʍ thuỷ ít một chút thì có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác gậy thịt ở trong nhục bích chầm chậm ma sát.

" Đau...hu hu..." Nàng khóc lóc cầu xin người nam nhân buông tha cho nàng, thực sự quá khó chịu rồi.

" Chịu đựng một chút. "

Thẩm Vũ cũng không dễ chịu gì, gậy thịt gian nan mà cắm vào trong thông đạo, nội bức gồ ghề không bằng phẳng tựa như hải quỳ hút lấy hắn, qυყ đầυ bị miệng nhỏ ở bên trong gặm cắn đến phun ra dịch trắng đυ.c.

Quan Tĩnh Xu hoàn chính đã ba năm, ngày qua ngày đều rất thoải mái, không có nuôi dưỡng được gì, ngược lại dưỡng ra được cái tính nết ngạo kiều này.

Lúc Thẩm Vũ còn chưa nắm quyền, nàng còn có thể chịu đựng nhịn nhục một phen, hiện tại vạn sự đều làm không đến đâu cả, đến cả tư duy cũng đều trở nên trì trệ.

Đến cả lời trách mắng hắn cũng lười nói, chỉ biết mặc kệ hắn.

Nếu nàng còn không hiểu ra người ở trên thân thể của nàng là nhi tử tiền một tay nàng nuôi lớn thì có chuyện rồi, hôm qua làm một lần cũng không tồi hôm nay lại nhiều hơn vài lần vậy.

Đợi huynh trưởng của Ôn Tri Tử vào thành, xem xem thân thể của nàng có chuyện gì, đến lúc đó lại tính tiếp, nếu không thể giải được thì lại tìm thêm một người trai lơ, không thể cứ mãi không minh không bạch mà cùng tiểu Hoàng đế tư thôngn như thế này được.

Nếu như Thẩm Vũ biết được những gì trong lòng nàng nghĩ, có lẽ sẽ tức chết mất, nàng không phải xuống giường không nhận người, mà là sướиɠ xong đã không nhận người.

Gậy thịt vẫn còn cắm trong huyệt động của nàng, mà đã bắt đầu lo nghĩ về sau này rồi.

Bụng nhỏ của Quan Tĩnh Xu bị thao đến nóng bức, Thẩm Vũ hơi động một chút thì có thể khiến thần kinh toàn thân của nàng giống như bị tê liệt, không thể nào động đậy được.

Trong tao huyệt lại bắt đầu bài tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, từng cỗ từng cỗ tưới đều lên qυყ đầυ.

" Tĩnh Xu hút ta thật thoải mái. " Người nam nhân cảm nhận được sự bôi trơn của dâʍ ɖị©ɧ, động tác cắm rút bắt đầu biến nên hung hãn hơn, mỗi một cú đều trực tiếp va vào hoa tâm.

Quan Tĩnh Xu chỉ muốn bịt miệng của hắn lại, nhưng lần thúc vào mạnh mẽ khiến nàng lại phát ra vài tiếng rêи ɾỉ, thực sự chịu đựng không nổi.

Hắn thì lại giống như ăn mãi không đủ mà thảo phạt trên người nàng, mồ hôi tuôn như mưa.

Đợi nàng tìm được cách phá giải, lại tìm cho hắn một người cung nữ xinh đẹp.

Quan Tĩnh Xu không bao giờ tìm rắc rối cho mình, bản thân tìm đại một người trai lơ không thể nào có được hiệu suất như hắn thế này, nếu như hiện tại nàng tìm cung nữ, những ngày thời kỳ giáp hạt lẽ nào muốn nàng cũng người khác dùng chung một người nam nhân chắc?

Thẩm Vũ vốn không phải thuộc tính cách cần mỹ nhân không cần giang sơn như Tiên hoàng, nàng cũng không phải kiểu nữ nhân có thể mặc cho tình nhân của mình ăn vụng như Thục phi.

Có thể chấp nhận Tiên hoàng đυ.ng vào nàng, chẳng qua chỉ là nàng cần một đứa con, đáng tiếc Tiên hoàng không vừa mắt với cái thân thể da bọc xương của nàng khi ấy.

Hiện tại nàng lại không cần con, không cần thiết cùng Thẩm Vũ lén lén lút lút như vậy nữa.

Thẩm Vũ phát giác được sự lạnh nhạt đột ngột của nàng, tay lớn gắt gao nắm lấy bầu ngực sữa rung lắc, phần háng dán chặt vào, nơi da thịt giao hợp phát ra âm thanh bạch bạch, nỗ lực đem nàng kéo vào vực thẳm tìиɧ ɖu͙© lần nữa.

Đáy mắt hắn ửng đỏ, cơn sướиɠ mất hồn ngưng tụ trên gậy thịt ở dưới thân hắn, thật là có thao thế nào cũng không đủ mà.

Thẩm Vũ nghiêng người qua Quan Tĩnh Xu, đem nàng lật người lại, để nàng quỳ ở trên giường, hai chân đem đầu gối của nàng gạt ra, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắm chuẩn qυყ đầυ của bản thân hung hăn cắm sâu vào.

Quan Tĩnh Xu không ngờ đến hắn thế mà lại hung bạo như thế, thế mà lại đem nàng đè ở trên giường thao với tư thế của các con vật hay thao.

Cái tư thế này vào càng sâu hơn cả lúc trước, mỗi một cú đều thông đến nỗi khiến bụng nhỏ nàng co rút, nàng bò lết muốn rời đi, nhưng lại lần nữa bị kéo về va chạm.

" Hỗn láo!"

Quan Tĩnh Xu không nhịn nổi nữa rồi, nghiêm giọng hét lên, cố gắng hoà hoãn kɧoáı ©ảʍ được thao.

" Tĩnh Xu, càng cũng thích mà. "

Thẩm Vũ hôn lên xương bướm của nàng, hai tay xoa nắn bầu ngực của nàng, đem đầu ngực run rẩy niết ra quầng đỏ, xinh đẹp đến không thể ngờ.

Hắn duỗi thẳng xương cổ, niết lấy vòng eo như nhành liễu của nàng, thân thể trơn nhẵn như bôi dầu đang nằm ở dưới thân của hắn, miệng huyệt kiều nộn vừa mở vừa hút ngậm nuốt lấy gậy thịt của hắn.

Thẩm Vũ khuấy động cảm giác thoả mãn mà trước giờ chưa từng có, cái cảm giác này tựa như hắn đã hoàn toàn chiếm hữu được nàng.

Hắn tăng tốc khuấy động vòng eo, đem mị nhục thông ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ hơn, tiếng nước da^ʍ mĩ ở nơi giao hợp kí©h thí©ɧ khiến hắn càng tăng thêm lực đạo.

Tiếng nước vang dội và tiếng va chạm da thit, ở trong phòng ngủ vang lên bất tận.

Quan Tĩnh Xu bị đè đến nỗi vòng eo mềm nhũn ra, bờ mông xinh đẹp vểnh lên cao cao, lộ ra các đường nét hoàn mỹ.

Cột sống sâu thẳm có thể đựng cả rượu vừa mới ủ, đẹp đến ngất ngây lòng người.

************

Quan Tĩnh Xu đến bây giờ mới thật sự cảm nhận được thực lực của nhi tử rẻ tiền này, nàng bị không biết tiết chế mà lật tới lật lui cả một đêm, cuối cùng cơ hồ như sắp thao nàng đến hôn mê bất tỉnh đi.

Cho đến buổi chiều, nàng mới dần dần tỉnh lại, toàn thân xanh xanh tím tím không có một chỗ nào còn bình thường.

Nghĩ đến độ điên cuồng đêm hôm qua của Thẩm Vũ, hai chân nàng đều đang run rẩy, chuyện tìm trai lơ không thể chậm một giây nào nữa, nàng không thể đút no được cho con sói nhỏ tham ăn kia.

Quan Tĩnh Xu dùng cơm xong, lập tức sai cung nữ Tiểu Nguyệt đi lấy tin bồ câu, tay nhỏ cầm bút đặt trên bàn, dùng ám ngữ viết xuống.

Gần đây dục hoả nhật thịnh, cảm phiền biểu ca sai một vị nam tử vừa đủ độ tuổi tiến cung, cùng thúc giục Ôn Tri Tử vào Kinh chẩn trị.

____Biểu muội Tĩnh Xu tự tay viết.

Nàng đem bức thư cuốn lại rồi bỏ vào ống tre được buộc trên chim bồ câu, nhìn thấy chim bồ câu đưa thư bay đi xa, trong lòng có chút chột dạ.

Nghĩ đến cho dù bức thư bị ngăn chặn, người khác cũng không nhìn ra được là có ý gì, nàng mới dần dần yên tâm.

--

Thẩm Vũ hai ngày này ngược lại không có đến làm phiền nàng nữa, làm nàng tức giận đến nỗi không biết đi đâu để giải toả, cộng thêm thời tiết có chút lạnh, hoạt động giải trí của Quan Tĩnh Xu liền biến thành nằm ở trên ghế bập bênh khoác áo choàng lông chồn, xem đại cung nữ Lăng Chi pha trà.

Qua vài ngày nữa sẽ là mồng tám tháng chạp [1], ngày trước đều là Thẩm Vũ đến Vĩnh An cung của nàng cùng nhau trải qua.

[1]Vào ngày này người Trung Quốc sẽ thường cùng nhau ăn cháo ngày mồng tám tháng chạp, đây được xem như một ngày lễ tại Trung Quốc.

Quan Tĩnh Xu quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có đó mới xuống bếp, ngày lễ chính thức cộng thêm sinh nhật của Thẩm Vũ, cũng nên thể hiện một chút gì đó khác biệt.

Một bát mì trường thọ, một bát sủi cảo, chút canh nhạt, chỉ bỏ một ít muối, miễn cưỡng có thể nấu chín, lần nào hắn cũng đều ăn rất vui vẻ.

Năm nay sợ là không cần nữa rồi, Quan Tĩnh Xu nghĩ thầm.

Nam nhân luôn có kiểu tự tin vượt mức bình thường, không cần biết ngươi là Thái hậu của triều Lộc hay là thần nữ trong mộng, phàm là chiếm hữu qua một người nữ nhân, liền cảm thấy là vật sở hữu của hắn.

Nàng tìm thêm trai lơ, trong lòng tiểu Hoàng đế sẽ làm mình làm mẩy đây.

Quan Tĩnh Xu không có hứng thú nhìn ngắm ba nghìn hậu cung của Thẩm Vũ, chia cho nàng chút ân sủng, đường đường là Thái hậu đều phải biến thành oán phụ.

Dù sao đi nữa nàng cũng không dựa vào Thẩm Vũ mà sống, chỉ là kiểu mẫu mẹ hiền con thảo, sợ là phải phá vỡ rồi.

Trên lò lửa đang đun nước sôi, hơi khói lúc ẩn lúc hiện từ trong lỗ thoát khí lan tràn ra, Lăng Chi dùng kẹp tre cuộn vài lá trà xanh phơi khô, lọc qua trong miếng lưới bông.

Quan Tĩnh Xu nhìn động tác mây bay nước chảy của nàng ta, đem cần cổ vùi vào trong cổ áo lông chồn màu đỏ gạch, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ to bằng một bàn tay, nốt ruồi son ở khoé mặt tôn lên đôi mắt lấp la lấp lánh.

Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn vào trông như một thiếu nữ đã có chồng tuổi tác không quá 28, làm gì có chỗ nào giống Thái hậu đương triều chỉ mới 25 tuổi.

Lăng Chi quan sát nàng quá đỗi nhập tâm, không cẩn thận bị phỏng ngón tay, trên ngón tay liền lập tức sưng đỏ lên một mảng.

" Lui xuống đi. "

Quan Tĩnh Xu rũ mắt xuống, làm ổ ở trên ghế bập bênh, nhìn vào sắc trời mù mịt.

Mấy ngày gần đây nàng cũng có trăm ngàn mối lo, không ngờ rằng Thẩm Vũ có thể có loại tâm tư này đối với nàng, tuổi trẻ yêu thích vốn không hiếm lạ, điều hiếm lạ đó là đối tượng là nàng.

Quan Tĩnh Xu lâm vào cảnh khốn cùng.

Kiểu phương án đầu tiên là chọc thủng lớp giấy cửa sổ này, giảng giải cho Thẩm Vũ, để hắn tiếp xúc với những quý nữ nhiều một chút.

Kiểu phương án thứ hai là giả vờ không biết, tiếp tục căng thẳng cùng Thẩm Vũ, đợi hắn tự hiểu ra.

" Mẫu hậu thật có hứng. "

Thẩm Vũ cười nhẹ đi đến trước mặt nàng, tóc buộc kiểu vương miệng, khoác áo choàng lớn màu đen, hai má trắng nhợt không có chút huyết sắc, vết thâm ở dưới đáy mắt không xoá đi được, hiển nhiên đã vài ngày rồi không được ngủ ngon.

Tầm mắt hai người giao nhau, Quan Tĩnh Xu liền biết chuyện càng nghiêm trọng hơn cả nàng tưởng tượng, cả hai phương án có lẽ đều không dùng được rồi.

Thẩm Vũ không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của các cung nữ, gập eo đem nàng từ trong ghế bập bênh ôm lên, dán sát bên tai của nàng nói.

" Là nhi thần hầu hạ người không mãn ý hay sao? Mẫu hậu thế mà lại đi tìm người khác?"

Quan Tĩnh Xu suýt nữa bật cười, Thẩm Vũ thời còn nhỏ thanh cao cẩn trọng, đến cả khẩn cầu cũng đều là do nàng khích hắn nói, da mặt hiện tại còn dày hơn cả thành tường nữa, không biết là học theo ai đây.

Bị quật ngược lại, hoá ra là như vậy.