Chương 7

Công việc của Tần Không bỗng nhiên bận rộn hẳn lên, tối nào cũng tăng ca, không có thời gian hát hò gì nữa, cả việc phối kịch lấp hố cũng đành tạm dừng lại.

Sớm tinh mơ đã đi làm, đến gần khuya mới về nhà.

Cứ mỗi tối tầm mười một mười hai giờ, khi nhà bên truyền tới vài âm thanh nho nhỏ, Ngô Minh liền lăn qua lộn lại trên giường, cầm điện thoại lướt weibo. Hôm nay hắn vẫn không update weibo nữa.

Ngô Minh thở dài: Mấy ngày rồi không gặp Tình Không-sama. QAQ

Tần Không mệt đến mức ngồi ỳ ra trước máy tính, xoa xoa thái dương, một tí sức lực mở máy cũng không có mà còn phải giao âm cho người trong tổ kịch, đêm nay nhất định phải ghi xong. Đành thở dài, khởi động máy.

Máy vi tính sáng lên. Khi màn hình welcome màu xanh lam của window xuất hiện, hắn bỗng đột nhiên nhớ tới hàng xóm tốt bụng nhà bên, hình như có vài ngày không chạm mặt rồi?

Tần Không thử đưa tay gõ tường vài cái, “Cộc cộc cộc.”

Nhà bên chắc là đi ngủ rồi? Mà nhắc mới nhớ, hình như nhà bên có nghe được tiếng mình hát hò? Như hôm đó á…?

Ngô Minh vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng “cộc cộc cộc” có quy luật truyền đến từ bức tường, cũng đánh bạo vươn tay, gõ ba tiếng trả lời —- “Cộc cộc cộc”?

Tần Không liền囧, thật sự nghe thấy sao? Lại gõ thêm ba lần nữa.

Ngô Minh thầm tự hỏi đây là đang làm gì vậy, lại cẩn thận gõ vài tiếng.

Tần Không: “….”

Nhà bên còn chưa ngủ, xem ra không phối âm được rồi. Hắn đứng dậy, vận động thân thể thắt lưng vài cái rồi cố ý lớn tiếng nói: “Mệt quá, đi ngủ thôi!”

Ngô Minh loáng thoáng nghe được hai chữ đi ngủ, lặng lẽ cười trộm, đây là nói cho cậu nghe sao! Cậu không muốn bị nhà bên nghe thấy, liền xoay đầu bịt miệng nín cười.

Tần Không nghe thấy nhà bên không có tiếng đáp trả, liền rón ra rón rén bê vi tính sang phòng khác xa xa một chút, mở kịch bản Trù hoạch giao cho.

Còn về Ngô Minh thấy sát vách không còn tiếng động gì nữa, liền nhắm hai mắt lại, dùng âm lượng chỉ để mình mình nghe được, nói: “Sama ráng nghỉ ngơi sớm sớm chút nha.”

Mấy hôm sau.

Lúc Ngô Minh vừa tan ca, đang nấu bữa tối ở nhà thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Không đứng trước cửa giơ tay chào, rồi chỉ chỉ sọt quần áo bẩn: “Hi, có thể mượn máy giặt chút được không, máy giặt nhà tôi lại lên cơn rồi.”

Ngô Minh thấy Tần Không tới không khỏi có chút kinh ngạc, lâu lắm rồi mới gặp hắn. Cậu gật đầu bảo hắn vào nhà, rồi hỏi: “Hôm nay sao tan ca sớm vậy?”

Tần Không bỏ đồ xuống, nói: “Ừ, mấy hôm trước phải tăng ca, cuối cùng cũng xong việc rồi, giờ có thể rảnh rang hơn chút đỉnh.”

Ngô Minh mừng thầm, oa, lại có thể nghe sama hát mỗi tối rồi! Nhưng trên mặt cũng chẳng lộ ra vẻ gì, chỉ nói: “Ừ, nên chú ý thân thể một chút. Máy giặt ở bên đó, anh cứ dùng đi!”

Tần Không khó khăn bê sọt quần áo sang, khởi động máy ầm ầm đổ nước vào, rồi ném hết đồ vào trong, bỏ thêm nước giặt, còn vừa làm vừa gào lên với Ngô Minh đang ở trong bếp: “Này, Ngô Minh, cậu có cảm thấy phòng chúng ta cách âm không tốt lắm không?”

“Sao cơ?” Ngô Minh nghe không rõ lắm, liền đeo tạp dề bước ra. “Anh nói gì sao?”

Tần Không nhìn hàng xóm đeo tạp dề từ trên xuống dưới, cái tạp dề hình Rilakkuma này rất hợp với cậu ta, không tệ.

Ngô Minh đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng. Mình là người lớn, còn là nam nữa, lại đi mặc tạp dề hình Rilakkuma hệ moe này, bị sama mình thích bắt gặp rồi… Trừng mắt nhìn một cái, hỏi: “Nãy anh bảo gì cơ?”

“Tôi hỏi, cậu thấy cách âm giữa hai nhà thế nào?” Tần Không thu lại ánh mắt bất lịch sự kia, khụ khụ hai cái rồi bảo: “Người gõ tường với tôi hôm đó là cậu đúng không?”

Ngô Minh nghe nửa câu đầu xong có chút hoảng loạn, không phải hắn nhận ra gì rồi chứ? Nhưng liền lập tức an ủi bản thân, không đâu không đâu, bình tĩnh trả lời: “Ừ, là tôi.”

“Vậy… bình thường cậu cũng nghe thấy tiếng hát sao?”

“Ừ, có nghe chứ.”

Đến phiên Tần Không囧 rồi. Thì ra nhà bên vẫn có nghe thấy sao, “Ngại quá, ảnh hưởng tới cậu rồi đúng không!”

“Không sao không sao.” Ngô Minh xua tay. “Lúc anh hát tôi đều đeo tai nghe mà.”

Đeo tai nghe nghe rõ hơn nhiều nha!

Tần Không sờ sờ mũi, hỏi tới vấn đề trọng điểm: “Vậy.. cậu có nghe thấy tiếng kì quái gì khác không? Ví dụ như một giọng nam la to, hay lúc khóc lúc cười gì đó?”

Ngô Minh vội vã lắc đầu: “Không thấy, lẽ nào bên nhà anh nghe được sao?”

“Thế à, vậy chắc tôi nghe lầm rồi.” Tần Không cảm thấy có hơi lạ, sao cậu ấy lại không nghe thấy mình phối kịch nhỉ?

Hắn vội vàng xin lỗi Ngô Minh: “Thật ngại quá, thỉnh thoảng tôi vẫn hay hát một chút, nếu có ảnh hưởng gì đến cậu thì cứ nói với tôi nhé.”

Tuy rằng nhà bên không có thai phụ, nhưng ảnh hưởng tới hàng xóm cũng không ổn…

“Ừ, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi, tối đừng thức khuya quá.” Ngô Minh tuy ngoài miệng trả lời vậy, nhưng thực ra trong lòng đang oán thầm: Có nghe được cũng không nói cho anh biết.

“Sau này tôi sẽ chú ý.” Tần Không nói.

***

Máy giặt ầm ầm chuyển động, một lát là giặt xong hết rồi.

Vừa đúng lúc cơm chín, Ngô Minh liền bê đồ ăn sang, mở miệng gọi Tần Không: “Cùng ăn cơm đi, hôm nay tôi làm nhiều món lắm.”

Tần Không vớt quần áo lên vắt rồi ném vào sọt đồ, hơi ngượng ngùng nói: “Không cần đâu không cần đâu, làm phiền cậu quá rồi.”

Hắn bê sọt đồ qua phòng khách, chợt ngửi thấy mùi thức ăn, đám sâu tham ăn trong bụng đều bị hấp dẫn nhộn nhạo hết cả lên, “Ùng ục~” một tiếng, cả hai người đều nghe thấy.

Ngô Minh phì cười một tiếng, bày ra thêm một bát cơm nữa, vẫy tay: “Qua đây ngồi đi.”

Tần Không ủ rủ ngao một tiếng, bỏ sọt đồ xuống, chọc chọc bụng mình vài cái, tức giận nói: “Mày đúng là không chịu thua kém chút nào!” Dứt lời liền ngồi xuống, trong lòng nghĩ hôm nay lại có thể ăn ké cơm nhà hàng xóm, đúng là —- hạnh phúc quá đi!

Hận không thể phát status nói cho toàn bộ thế giới nghe, hàng xóm thực sự quá tốt hu hu hu.

“Anh nếm thử cái này xem.” Ngô Minh gắp một miếng khoai tây hầm cho Tần Không.

“Ừm, ngon lắm!”

Ngô Minh lộ ra nụ cười mờ nhạt. Tài nấu nướng của mình được người mình thích tán thưởng, đương nhiên là một chuyện rất vui vẻ rồi.

Vì vậy cậu cũng quyết định khen ngợi Tần Không một chút, nói: “Anh hát hay lắm đó.”