Chương 118

Lục Xán cưới vợ hai cách đây ba năm. Hai người không có con. Vợ sau của ông còn rất trẻ, cũng chỉ lớn hơn Lục Vĩ Kỳ chưa đến mười tuổi. Nhiều người nghi ngờ chuyện cô nàng xinh đẹp chỉ mới ba mươi đã đồng ý về làm vợ cho một lão u50 chỉ vì tiền. Lục Xán khi ấy còn rất khoẻ mạnh, chẳng ngờ sau ba năm lại bị bệnh đến mức không gượng nổi như vậy. Báo chí đều nói ông bị ung thư giai đoạn cuối, lúc phát hiện đã quá trễ. Nhưng tình trạng bệnh diễn tiến quá nhanh khiến mọi người không khỏi nghi ngờ.

Cả tháng nay chuyện nhà của Lục thị bị báo chí khai thác ầm ĩ cả lên. Vĩ Kỳ dĩ nhiên biết nhưng cậu không tin những gì báo chí nói là thật. Hồi trước khi cậu bị đuổi khỏi nhà, cũng có một đoạn thời gian bị báo chí nói đủ thứ thêu dệt. Cậu có gọi điện về nhà hỏi nhưng quản gia không nói gì cả. Rồi đến một ngày đột nhiên thông báo bố cậu trụ không nổi, mong cậu trở về. Đến lúc ấy cậu mới biết bố mình mắc bệnh nặng là thật.

Lúc Vĩ Kỳ xuống dưới nhà đã nhìn thấy có bốn người ngồi ở đó. Mẹ kế Phi Yến, chú họ Thời Vũ, cùng hai người anh họ Khâu Chí và Anh Tuấn. Bọn họ nhìn thấy cậu mặt ai nấy đều tỏ rõ chán ghét ngoại trừ mẹ kế.

"Tân Kỳ, con xuống đây ngồi đi."

Vĩ Kỳ chọn một chỗ ngồi cách xa bọn họ một chút. Gương mặt lãnh đạm không chút cảm xúc, cảm giác không muốn ai đến gần.

"Cậu vênh váo quá nhỉ. Đùng một cái chẳng phải làm gì cũng được sở hữu một Tập đoàn lớn mạnh thế này liền không xem ai ra gì?"

"Khâu Chí, nói năng kiểu gì đó?"

Vĩ Kỳ lạnh nhạt đáp:

"Nếu anh thích đến thế tôi bảo bố nhường cho anh làm đấy."

"Cậu…"

Khâu Chí nổi giận định đứng dậy thì Anh Tuấn cản lại. Phi Yến nhíu mày lườm Khâu Chí khiến hắn ta ngậm miệng, rồi tươi cười nói với Vĩ Kỳ:

"Con đừng để ý đến lời của Khâu Chí. Dì gọi con xuống đây là vì chú Thời Vũ có chuyện muốn bàn với con."

Vĩ Kỳ nhìn qua Thời Vũ. Người này là em trai Lục Xán, cũng là bố của hai ông anh họ kia. Cậu đã xem qua danh sách cổ đông của Tập đoàn. Số cổ phần người này nắm là hai tám phần trăm, cũng thuộc hàng cổ đông lớn.

"Trước tiên, chú phải nói với cháu rằng chú đến đây cũng là thuận theo nguyện vọng của nhiều cổ đông trong Tập đoàn, không phải một mình chú. Trong lúc anh Xán ở trong viện, có rất nhiều cổ đông đã đến nói chuyện với chú, bày tỏ sự lo lắng của họ."

"Lục thị hiện tại đang phát triển rất tốt. Ngành dược mà chúng ta mới gia nhập cũng đã có những tiến triển rất thuận lợi. Cháu mới chân ướt chân ráo bước chân vào Tập đoàn đã ngay lập tức làm chủ tịch. Các cổ đông rất không yên tâm. Rất nhiều người đã có ý muốn rút cổ phần."

"Ta biết anh Xán chỉ có mình cháu là con nên muốn giao toàn bộ gia sản cho cháu. Nhưng cách làm của anh ấy gây nguy hiểm rất lớn cho Tập đoàn. Cho nên rất nhiều cổ đông đã đề ra một phương án tạm thời. Hiện tại chú là người sở hữu số cổ phần cao nhất chỉ sau bố cháu. Họ muốn chú tạm thời thay thế chức chủ tịch cho đến khi cháu đủ khả năng tiếp quản Lục thị."

"Đây không phải là ý của chú, là của các cổ đông khác. Chú chỉ truyền đạt lại. Dĩ nhiên chú cũng mong cháu suy nghĩ cho lợi ích của Tập đoàn."

Vĩ Kỳ nhìn tập giấy mà Thời Vũ để trước mặt, không buồn động tay. Lúc chỉ có hai người, bố đã dặn dò cậu cẩn thận người chú ruột này, nói dù thế nào cũng không thể giao Tập đoàn cho ông ta. Vĩ Kỳ cảm thấy rất đau đầu và chán nản. Nếu ông chú đó muốn làm đến vậy thì cứ giao quách cho ông ta luôn. Cậu cũng chẳng muốn làm. Nhưng bàn tay run run của bố khi nắm lấy tay cậu khiến cậu không nỡ. Tâm huyết cả đời của ông cứ thế giao cho người khác, sợ rằng sẽ không yên lòng mà nhắm mắt.

Cậu không phải chưa từng học kinh doanh. Từ ngày còn nhỏ cậu đã được bố đào tạo như một người sẽ tiếp quản Tập đoàn trong tương lai. Thời gian học đại học cậu cũng học thêm khoá quản lý doanh nghiệp online. Không phải cậu muốn, nhưng đã theo học kinh doanh suốt gần mười năm, mọi thứ như ngấm vào máu thịt rồi. Rốt cuộc vẫn tranh thủ học. Vĩ Kỳ khá có tài năng trong lĩnh vực này. Cậu học online nhưng lại sớm lấy được chứng chỉ tốt nghiệp loại ưu chỉ trong vòng một năm của một trong những trường đại học kinh tế hàng đầu cả nước. Chuyện này ngoại trừ cậu ra không một ai biết. Nhưng cậu nghĩ có lẽ bố đã sớm biết rồi. Chuyện này nếu điều tra kỹ thì sẽ phát hiện ra thôi.

"Chuyện này chú không cần lo lắng. Cháu sẽ cho họp Đại hội đồng cổ đông và cho họ một câu trả lời vào hai ngày nữa. Nhờ chú nhắn lại với họ giúp cháu, nguyện vọng của họ cháu xin ghi nhận. Tâm huyết này của bố cháu, cháu nhất định cố gắng giữ gìn nó thật tốt."



Thời Vũ sững người. Trong thoáng chốc mặt đen thành một mảng nhưng chỉ trong giây lát đã quay trở lại dáng vẻ thường thấy. Có lẽ ông không ngờ Lục Vĩ Kỳ lại trả lời dứt khoát như thế. Ông đã điều tra từ trước biết được trong quãng thời gian rời khỏi nhà, thằng nhóc này theo học chuyên ngành quản trị mạng ở một trường đại học bình thường trong thành phố và đã học đến năm thứ ba. Rõ ràng nó không học chuyên ngành kinh tế, cũng không muốn kế nghiệp gia đình. Ông đã tạo cho nó một con đường lui, cứ nghĩ nó sẽ dễ dàng thuận theo. Vậy mà…

"Nếu không còn chuyện gì nữa con xin phép lên lầu ngủ một chút. Buổi chiều con còn phải vào viện. Con đang rất mệt."

"Được rồi. Con đi nghỉ đi. Chú và các anh ở đây để dì tiếp."

Chờ cho Vĩ Kỳ đi thật xa, Khâu Chí mới bực dọc nói lớn:

"Cô còn nói nhẹ nhàng với nó cái gì. Thật ngứa mắt."

"Cậu thu cái tính nóng nảy lại cho tôi. Hỏng việc hết bây giờ."

"Nhìn thái độ của Tân Kỳ có vẻ như muốn tiếp quản Lục thị rồi. Không phải cậu ấy không thích làm chuyện này sao?" Anh Tuấn ngạc nhiên quay qua nhìn bố mình. Thông tin không lẽ có sai lệch.

"Bố cũng không rõ. Thật không hiểu một thằng nhóc chẳng hiểu gì về kinh doanh lại cứ khăng khăng muốn giữ chức vụ chủ tịch của một Tập đoàn. Muốn lấy danh tiếng sao? Như thế không giống với cách biểu hiện của nó."

"Theo tôi chuyện này chúng ta cứ quan sát thêm đã. Chẳng phải hai ngày nữa sẽ tổ chức họp cổ đông sao? Đến lúc đó chúng ta nghe xem nó sẽ thuyết phục các cổ đông thế nào. Các cổ đông cũng đâu phải người dễ tính. Tiền của họ còn ở trong đây, sao có thể dễ dàng chấp nhận để một thằng nhóc lãnh đạo tập đoàn chứ?"

"Cô nói đúng lắm. Chúng ta chờ thêm mấy ngày nữa xem thế nào."

...***...

Chuyện của Tề San San bị báo chí thêu dệt đủ mọi chuyện. Ở trường còn bị thêu dệt lên gấp hai gấp ba lần. Sử Hồng cũng bị lôi vào. Có tin đồn Sử Hồng bị một đại ca xã hội đen nào đó nhìn trúng. Vì Tề San San dám có chủ ý với thầy nên bị người ta trả thù. Sử Hồng làm bộ như không nghe thấy, vẫn sinh hoạt bình thường như bao ngày. Chỉ khác bây giờ mỗi hành động của cậu đều bị người ta để ý nhìn vào.

"Sức khỏe của cậu ổn chứ? Dạo gần đây có phải bị bệnh gì nặng phải đi chữa không?"

Nghe thầy hiệu trưởng hỏi vậy Sử Hồng cười méo xệch, không biết nên trả lời sao. Cậu nghỉ ở nhà nhiều như thế đơn giản vì bị Tinh Húc lăn qua lăn lại đến mệt lử không bước nổi xuống giường mà thôi, nhưng đến tai nhà trường nào là sốt phát ban, bị cảm lạnh, hạ huyết áp đột ngột,... nghe như người ốm yếu lắm, hễ tí là bệnh. Hiện tại đang đứng nói chuyện trước mặt Hiệu trưởng nhưng eo và hông cậu đều đang đau nhức không thôi.

"Không có đâu ạ. Thời gian vừa rồi do em chuyển chỗ ở nên chưa quen, lại thêm thời tiết thay đổi nên dễ bệnh. Giờ thì ổn rồi ạ. Từ nay về sau em có thể đi làm bình thường, sẽ không phải nghỉ vì bệnh đột ngột nữa."

"Ừm. Tôi thấy cậu dạy khá tốt. Các học sinh cũng rất thích cậu nên đã quyết định sẽ nhận cậu vào làm chính thức sớm hơn so với thời hạn một chút."

"Thật ạ? Em cảm ơn thầy."

"Ừm. Nhưng có một việc… Cậu biết trường Lâm Hoa chúng ta còn có một chi nhánh khác ở thành phố B phải không?"

"Vâng."



"Bên đó đang thiếu giáo viên tiếng Anh. Tôi định điều chuyển cậu qua đó làm việc."

Sử Hồng không khỏi kinh ngạc. Nếu như ban đầu nhà trường đã có ý tuyển cậu cho chi nhánh ở thành phố B thì phải nói trước chứ, đằng này lại đột ngột như vậy. Cậu cảm thấy chuyện này chắc chắn có vấn đề.

"Thầy, có phải là chuyện do em không? Thầy cứ nói thật cho em biết."

Hiệu trưởng ho nhẹ vài cái, áy náy nói:

"Cậu cũng biết đấy. Chuyện của cậu và Tần San San đã ồn ào khắp trường rồi, mặc dù tôi biết chuyện này không phải lỗi do cậu. Nhưng chung quy ở trường học mấy tin đồn kiểu này sẽ để lại ấn tượng không tốt cho các em học sinh, cũng không thuận lợi cho việc học hành của chúng. Tôi nghĩ cậu hiểu ý của tôi."

"... Vâng. Em hiểu."

"Tôi biết ở thành phố B khá xa nhà cậu nhưng điều kiện vật chất tốt hơn ở đây. Hơn nữa, không bị ảnh hưởng đến những tin đồn sẽ tốt cho công việc của cậu hơn."

"Vâng. Cảm ơn thầy đã suy nghĩ cho em."

Sử Hồng cảm thấy lo lắng. Trường học ở thành phố B, chạy xe cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Như vậy thì thời gian ở bên Tinh Húc cũng sẽ ít hơn. Tinh Húc chắc chắn không vui khi biết chuyện này. Nhưng Tinh Húc trước giờ làm việc đều không giống với suy đoán của cậu. Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ xem nên an ủi người yêu thế nào thì Tinh Húc đã hỏi:

"Em chuyển công tác rồi hả?"

"Sao anh biết?"

"Chuyện gì của em mà anh chẳng biết chứ. Là chuyện tốt mà."

"Thì chuyển đến nơi khác dĩ nhiên là tốt. Không bị ai đó chú ý chỉ trỏ thì làm việc sẽ thoải mái hơn. Nhưng mà đi làm xa nhà thì thời gian ở cạnh anh cũng sẽ ít hơn."

"Thế thì em chuyển đến sống với anh là được rồi."

"Hả?"

"Nếu em đã chuyển đến làm việc ở xa nhà như vậy thì không phải càng có lý do để có thể ở chung với anh sao? Căn hộ của anh gần với trường của em hơn."

Sử Hồng nghĩ một hồi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Anh không nhúng tay gì vào chuyện này chứ?"

"Em nói xem."

Sử Hồng không ít lần nghi ngờ người yêu mình có đúng là bác sĩ không hay một tổng tài giấu mặt nào đó. Dường như không có việc gì là anh không làm được.