Chương 28: Lễ vật

Tự Cẩm nhu thuận hồn nhiên như thế, đương nhiên phải gả cho một hiền tế tài giỏi, sinh con dưỡng cái giúp chồng dạy con, sung túc yên ổn mà sống hết đời, người làm cha như ông, làm sao có thể đưa nữ nhi vào hoàng cung thâm sâu tĩnh mịch nguy hiểm, càng không cần phải nói đến đi làm nữ quan.

Chỉ riêng chuyện hậu cung tranh đấu gay gắt mấy năm nay, đã có không biết bao nhiêu nữ quan trở thành vật hy sinh ...

Hiện giờ hậu cung Đại chu ngoại trừ ba ngọn núi lớn là Tô thái hậu, Hứa hoàng hậu và Tô quý phi, thì còn có vô số ngọn núi nhỏ khác.

Tô thái hậu là cô mẫu ruột của Tô quý phi, nhà ngoại là Trấn Nam hầu Tô gia trấn thủ Tây Nam; Hứa hoàng hậu thì xuất thân phủ An Quốc Công trấn thủ Tây Bắc.

Bất kể là Trấn Nam hầu phủ, hay là An Quốc Công phủ, tay đều cầm trọng binh, hùng cứ một phương, khi ngoại địch xâm lấn thì là trụ cột nước nhà, nhưng hôm nay thiên hạ thái bình, sự tồn tại của hai nhà này liền có chút khó xử, đều là họa lớn trong lòng Hồng Vũ đế.

Nhưng những chuyện này đều không thể nói với thê tử.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Chu Dận nói: "Tự Cẩm sắp cập kê, chuyện chung thân nàng cần phải lựa chọn kỹ càng, cuối năm nay Thiến Hề cũng tròn mười bốn tuổi, Phán Hề cũng sắp mười ba tuổi, chuyện chung thân của các nàng cũng nên bắt đầu suy tính... Không phải đã sắp đến sinh thần của ta sao? Đến lúc đó chúng ta tổ chức một bữa tiệc mừng, những thiếu niên trong độ tuổi thích hợp của thân thích bằng hữu đều mời đến, còn có những môn sinh chưa có hôn ước của ta nữa, đều mời tới luôn, phải thật náo nhiệt một bữa.”

Mùng mười tháng hai năm nay là sinh thần ba mươi tuổi của hắn, cũng coi như là tổ chức một lần, là cơ hội để lựa chọn hiền tế tốt.

Nói tới đây, Chu Dận lại nhấn mạnh một câu: "Trên thiệp mời ghi rõ không nhận lễ vật."

Sắp tới thời gian điều tra khảo cứu quan địa phương, hắn lại kiêm nhiệm Đông Các Đại học sĩ, nếu dám nhận lễ vật, người tặng quà chẳng lẽ còn không đạp nát đại môn?

con đường làm quan của hắn cũng coi như chấm dứt.

Chu phu nhân nghe vậy, liền biết trọng điểm của Chu Dận là chọn lựa hiền tế cho Chu Tự Cẩm, hôn sự của Thiến Hề cùng Phán Hề không cần phải vội vàng như vậy, ngược lại có thể cẩn thận tìm kiếm đối tượng, gật đầu nói: "Tử Thừa, chuyện này cứ giao cho thϊếp!"

Chu Dận bưng chén rượu nhỏ lên uống một ngụm, nói: "Mua cho ba tỷ muội các nàng một ít quần áo và đồ trang sức mới, những cái này đều theo quy tắc chung mà làm."

Chu phu nhân đáp ứng, nhớ tới thư vừa nhận được từ nhà cũ ở Ngạc Châu, vội hỏi: "Tử Thừa, thư của lão phu nhân hôm nay mới gửi đến, nói là nhờ chàng tìm một công việc tốt cho nhị đệ."

Biểu tình thoải mái trên mặt Chu Dận lập tức biến mất, nói: "Việc này nàng không cần phải xen vào, tự ta sẽ hồi âm cho mẫu thân."

Đệ đệ Chu Vĩnh này của hắn chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt ngâm thơ đối câu, gặp phải chính sự liền mù tịt thất thố, hết lần này đến lần khác tự cao tự đại, suốt ngày ba hoa khoác lác chỉ điểm giang sơn, làm một bài thơ cái gì mà "Minh chủ bất tài vứt bỏ", một sự chua xót khi có tài năng nhưng không gặp thời.

Chu Vĩnh lúc trước làm huyện lệnh tại Quý Châu, gây ra phiền phức lớn, bị miễn chức quan mày xám mặt tro trở về quê quán Ngạc Châu, bây giờ lại bắt đầu muốn lăn lộn tiếp.

Chu phu nhân nhớ tới lão phu nhân khó đối phó và cố chấp, cũng có chút phiền lòng, liền nói sang chuyện khác: "Tử Thừa, Thiến Hề dự định thêu cho chàng một cái hà bao làm quà tặng sinh thần."

Chu Dận vừa nghe, cũng rất thích; "Ta thích hà bao Thiến Hề thêu, tao nhã hào phóng, ta dùng rất thích hợp, Phán Hề thêu quá tươi đẹp, phụ thân nàng không phải hoa hoa công tử, thêu sặc sỡ như vậy làm cái gì."

Nhớ tới trưởng nữ Chu Tự Cẩm làm cho mình cái bao đầu gối và đôi tất lụa trắng, Chu Dận cười càng sâu hơn: "Tự Cẩm làm cái bao đầu gối cùng đôi tất lụa trắng ta cũng rất thích, xem ra làm người vẫn phải có khuê nữ, khuê nữ hiếu thuận nhất."

Chu phu nhân thấy tâm tình Chu Dận đã tốt hơn, liền cầm bình rót cho hắn một chén: "Tử Thừa, chàng uống thêm chén nữa."

Sáng hôm sau gió đã ngừng, ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết tốt hiếm có, hôm nay vẫn còn năm mới nên Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề không cần đi học, trong lúc rảnh rỗi, cả hai cùng đi Lan Đình tìm Chu Tự Cẩm chơi.

Chu Tự Cẩm đang ở trong phòng cùng Xuân Kiếm và Tố Tâm dùng mai đỏ chế tạo son dưỡng, thấy Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề đi vào, không kịp chiêu đãi, liền nói: "Các muội tùy ý ngồi tùy ý chơi, ta phải làm xong cái này trước đã."

Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề đều bước lại gần xem.

Son dưỡng ở trong hộp bạch ngọc đã khô lại, màu sắc tươi đẹp, mùi thơm nức mũi, Chu Thiến Hề hơi tò mò: "Nhìn tốt như vậy, không biết cao này có phải được làm rất tỉ mỉ hay không.”

Nàng ấy chỉ mới vừa nghĩ như vậy, Chu Phán Hề đã lên tiếng hỏi: "Đại tỷ, son dưỡng này của tỷ ngửi rất thơm, không biết khi thoa lên thì thế nào?"

Chu Tự Cẩm nở nụ cười xinh đẹp, lấy ra một cái một cái hũ son dưỡng sứ trắng cũ: "Đây là cái lúc trước ta làm còn dư, các muội có muốn thử một chút không?"