Chương 4

Buồn cười là ta còn chẳng biết tên nàng.

"Ngày trước trẫm tưởng rằng nàng hiền lương dịu hiền. Thật không ngờ rằng lòng dạ nàng lại ác độc như thế, trẫm thật sự nghĩ..." Cảnh Thịnh buồn bực, vành mắt cũng đỏ hoen.

Y nhất định rất quan tâm đến đứa bé đó. Đứa bé mà người trong lòng y yêu sinh cho y. Cảnh tượng này trông có vẻ hơi chướng mắt.

Ta cúi đầu. Sau khi Cảnh Thịnh trút xong cơn giận thì giam lỏng ta trong cung. Ngoài một ngày ba bữa ra thì không ai được phép vào. Còn những người hầu hạ ta sau khi bị tra tấn dùng hình người thì chết, người thì đi đày.

Vì vậy trước khi vào cung đuổi hết người hầu bên mình là chuyện đúng đắn.

Ngày càng trở lạnh, những đóa hoa đang mọc ấy chớp mắt trở thành tro bụi. Bởi vì bị hạn chế nên Giang Dương cũng không thể đến khám bệnh cho ta.

Ngược lại ta lại cảm thấy vui vẻ tự tại. Không cần phải uống thứ thuốc vừa đắng vừa không có tác dụng, không bị những việc vụn vặt quấy nhiễu, mỗi ngày đều có nhiều thời gian để đi ngủ.

Ta nhất định phải đi ngủ, không thể tỉnh táo ngồi cả ngày bởi vì ta sẽ sợ. Ta sợ ta sẽ chết trong khoảng thời gian này, bị người khác xem là sợ tội nên tự sát.

Ta không thể làm ô đen, làm nhơ bẩn thanh danh của Thẩm gia.

Nhưng hồi đó phụ thân ta tại sao phải quỳ xuống ta làm thế nào cũng không nhớ ra.

Trận tuyết đầu tiên rơi, cửa cung bị mở ra.

Cảnh Thịnh ra lệnh cho ta đi theo y.

Con đường lát gạch thật dài, trên mặt đất là một lớp tuyết mỏng trơn trượt khó đi.

Y đi không nhanh nhưng ta không theo kịp, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của y ở trước mắt còn ta loạng choạng đi theo ở phía sau.

"Cũng vào ngày tuyết rơi như này, phụ hoàng bắt ta quỳ trên lớp tuyết dưới đất tự kiểm điểm" Cảnh Thịnh dừng bước "Trời rất lạnh nhưng lại không lạnh bằng lòng ta".

Ta khó khăn đi đến bên cạnh y "Trời trở lạnh rồi, bệ hạ đã dùng miếng bảo vệ đầu gối chưa?"

"Thường Thục có lòng, y tìm ra rồi" Cảnh Thịnh nói "Nhưng đã cũ rồi, không thể ấm bằng cái vừa mới làm"

Ta cúi đầu cười "Đúng vậy, đều cũ rồi, sớm đã nên vứt đi, Thường Thục cũng thật là, làm việc không chu đáo gì cả"

"A Kỳ, rốt cuộc là vì sao nàng phải làm hại Tuyết Lang như thế. Dù cho nàng có hận thì nàng cũng nên hận trẫm, Tuyết Lang có tội tình gì, đứa bé có tội tình chi!" Cảnh Thịnh đau khổ nói.

Ta mỉm cười: "Thì ra trong lòng bệ hạ thϊếp là người như thế"

"Họp triều vừa rồi có rất nhiều tấu dâng lên nói muốn ta xử lí nàng, xử theo quốc pháp" Cảnh Thịnh chầm chậm nói "Nhưng trẫm..."

"Thần thϊếp có thể chết" Ta nhìn y "Chỉ cần hoàng thuợng không hỏi tội Thẩm gia, giữ chút thể diện cho những người trong gia đình thϊếp, thϊếp có thể chết"

"A Kỳ, tuyết rơi rất lạnh nhưng trong cung rất ấm áp, trẫm không cần đồ bảo vệ đầu gối nữa" Cảnh Thịnh quay người nhìn ra "Thẩm gia sẽ bình an, nàng yên tâm"

Ta nhìn vào mắt y, đột nhiên ta thấy lòng mình có chút chua chát. Thế nên ta không nhịn được mà hỏi y: "Bệ hạ, nếu như con của chúng ta cũng bị người khác hại chết thì người cũng sẽ tức giận như thế này sao?"

Ta nghẹn ngào một chút: "Cũng sẽ rất giận và gϊếŧ nàng ta sao?"

Cảnh Thịnh hơi ngơ ngác.

"Thần thϊếp nói bậy rồi" Ta hành lễ "Trong cung đã chuẩn bị xong rồi đúng không, vậy..."

Ta ngẩng mặt lên cười thật tươi với y "Thần thϊếp bái biệt bệ hạ"

Ta lướt ngang vai Cảnh Thịnh men theo con đường lát gạch đi thẳng về trước.

Từ con đường lát gạch đi qua ngự hoa viên, đường hơi xa một chút nhưng đi vòng quanh luôn có thể quay về vị trí ban đầu.

Con đường này rất ít khi gặp người. Tuyết rơi dần dần nhiều, đỉnh của cành cây có một lớp tuyết dày nhưng những nụ hồng mai trong băng tuyết ngày mai là đã nở hoa rồi. Nhất định sẽ rất đẹp.

................

Ta thích màu đỏ, ta cảm thấy màu đỏ trông rất náo nhiệt, ta rất thích. Phụ thân lại không thích màu đỏ, người cho rằng màu đỏ huênh hoang, phô trương, không an phận.

Từng có người nói với ta y cũng không thích màu đỏ, nhưng từ khi y biết ta thích màu đỏ thì y cũng thích luôn màu đỏ bởi vì đây là màu có thể làm cho ta vui vẻ.

Ta vui thì y cũng vui.

Trước khi đi săn bắn y gửi cho ta một bức thư nói y đã vì ta may một bộ y phục kỵ xạ màu đỏ tươi, chỉ đang đợi tặng ta để ta cùng y đi săn bắn.

Nhưng bức thư ấy rơi vào tay cha ta. Lần đầu tiên cha đánh ta, người hỏi ta có biết đó là ai không?

Người nói Lưu gia là đồ tể, mũi đao nhọn nhuốm máu, thân phận thấp hèn. Ngày nay nắm binh quyền, quyền thế cao ngất trời, làm xằng làm bậy, người như thế này sớm muộn cũng sẽ trở thành loạn thần tặc tử, sẽ không được chết yên ổn!

Người nói Thẩm gia trăm năm thanh lưu, tuy nhân khẩu ít ỏi, gia sản tổ tiên không hưng thịnh nhưng người cũng không có phép ta vấy bẩn thanh danh của gia tộc.