Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Tử Phi Phá Án

Chương 3: Sự thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy phản ứng của Tô Vệ Lý, Tô Lưu Nguyệt không khỏi nhếch lên khóe miệng, cười mỉa mai.

Cô tạm thời không thể biết được sự nhạy bén của Tô Vệ Lý đến đâu, nhưng trái tim ông ta thực sự rất tàn nhẫn.

Không có một lời nói dối nào trong những lời cô vừa nói, nguyên chủ thực sự đã hôn mê vào đêm cô ấy nói rằng mình đã treo cổ tự tử!

Vì vậy, khi mới đến đây, cô đã biết việc nguyên chủ được cho là tự sát có điều gì đó mờ ám, nhưng lúc đó cô lại không biết kẻ sát hại nguyên chủ là ai.

Lúc này, kết hợp với lời nói và phản ứng của Tô Vệ Lý và Tô Nhu, chân tướng toàn bộ sự việc đã sẵn sàng lộ ra.

Người cố ý hãm hại nguyên chủ có lẽ là người cha ruột của cô!

Và người muội muội tốt của cô ấy là người đã lan truyền vụ việc này.

Sau khi sự việc đó xảy ra, để không làm mất đi sự hậu thuẫn của nhà họ Trịnh, Tô Vệ Lý đã không ngần ngại để nguyên chủ “treo cổ tự tử” nhằm tạ tội với nhà họ Trịnh.

Trong trường hợp có mạng người liên quan, sai lầm dù lớn đến mấy vẫn có thể bù đắp được.

Tô Nhu ngay từ đầu đã gài bẫy nguyên chủ, quả thực là vì đính hôn với Trịnh Cửu Lang, nhưng cô ta không hề thiếu suy nghĩ trước đó và đã chuẩn bị rất nhiều.

Thập tam Trịnh tiểu thư - con gái của người vợ thứ hai nhà họ Trịnh (con gái út của bà Đào). Nhà họ Trình luôn yêu mến vị tiểu thư này nên những gì cô ấy đều có trọng lượng nhất định đối với gia tộc này.

Nhưng Tô Nhu dường như có một con át chủ bài lớn hơn nữa.

Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Tô Vệ Lý có vẻ mặt khác, rõ ràng là ông ta đang che giấu điều gì đó.

Những thông tin khác không có vấn đề gì, Tô Lưu Tuyết quả thực vẫn chưa thực sự là người có thể gây ảnh hưởng lớn. Hơn hết Tô Nhu đã trở nên rất thân thiết với Thập Tam Trịnh tiểu thư trong khoảng thời gian này.

Điều duy nhất có thể sai là bà Đào, người vợ thứ hai của gia tộc Trịnh, rất hài lòng với Tô Nhu.

Trong trí nhớ của nguyên chủ không hề có ký ức nào về việc Tô Nhu gặp gỡ bà Đào.

Vì vậy, người rất hài lòng với Tô Nhu có lẽ không phải bà Đào mà là một người khác.

Rất có thể đối tượng trong sự việc này chính là Trịnh Cửu Lang.

Đây không phải là chuyện tình cờ.

Trong lúc nhà họ Trịnh nhất định phải cố gắng xoa dịu cơn hỗn loạn. Nếu lúc này Trịnh Cửu Lang nói rằng muốn cưới Tô Nhu thì đó đã là chuyện đương nhiên.

Xem xét thái độ hoảng sợ của Tô Vệ Lý sau vụ việc cho thấy ban đầu ông ta không biết vụ việc có liên quan đến Tô Nhu.

Còn xem xét phản ứng vừa rồi của Tô Nhu, có lẽ cô ta không biết rằng vì chuyện này mà Tô Vệ Lý đã tàn nhẫn gϊếŧ chết con gái mình.

Tuy nhiên, những điều này đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là nguyên chủ thực sự đã bị hai người này gϊếŧ chết.

Kẻ sát nhân gϊếŧ chết con gái mình thực chất lại đổ lỗi cho chính con gái mình.

Nó thực sự nực cười.

Tô Lưu Nguyệt cười nửa miệng nhìn Tô Vệ Lý, ánh mắt này không hiểu sao khiến ông ta cảm thấy áy náy.

Sau khi mắng Tô Lưu Nguyệt, ông ta vung tay áo, xoay người sải bước rời đi.

Tô phu nhân họ Quách không đi theo, mà dò hỏi nhìn Tô Lưu Nguyệt. Đột nhiên lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi gặp phải chuyện như vậy sẽ không yên tâm, nhưng chuyện này chính ngươi gây ra, không thể trách người khác.

Bây giờ tân hoàng vừa mới lên ngôi, phụ thân ngươi mỗi ngày đều lo lắng chuyện trong triều. Nếu ngươi thực sự quan tâm đến nhà họ Tô, thì đừng làm phiền phụ thân nữa, hãy ở trong phòng mà suy ngẫm!

Ngươi đã gặp rắc rối lớn như vậy, phụ thân ngươi chỉ phạt ngươi bằng cách cấm túc trong nửa tháng. Ông ấy đã rất yêu thương ngươi rồi.”

Tô Lưu Nguyệt khóe miệng hơi co giật.

Tô phu nhân nói chữ ‘yêu thương’ thật sự không thấy ngượng sao?

Tuy nhiên, bà Quách vốn dĩ ít quan tâm đến người con gái này, nên thật kỳ lạ khi bà lại ở lại và nói những lời như vậy, dường như có phần an ủi.

Tô Lưu Nguyệt trầm tư liếc nhìn bà một cái, hơi cúi đầu nói: “Mẫu thân nói đúng. Vốn ta còn tưởng rằng mình đã gây ra đại họa lớn như vậy, khiến danh tiếng của nhà họ Tô bị tổn hại, phụ thân sẽ trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng nghĩ lại, phụ thân vẫn thương ta.”

Đây là hình phạt mà người phụ nữ thuộc các gia tộc quyền quý thường phải nhận khi phạm sai lầm.

Khi cô mới tỉnh dậy, Nhị Tư và Nhị An đã lo lắng về việc liệu cô có bị đưa đến Trang Tử (gửi về quê, nông thôn) hay không.

Họ cho rằng, tiểu thư bây giờ đã mười sáu tuổi, trong nhà không có ai thực sự quan tâm đến cô ấy. Nếu cô bị đưa đến Trang Tử, cô ấy sẽ không thể quay về trong một năm rưỡi, như vậy ắt hẳn hôn sự cũng sẽ gặp khó khăn.

Nghĩ tới đó, đã có thể mường tượng ra một tương lai đen tối.

Vì vậy sau khi nghe được người do Tô Vệ Lý cử đến nói rằng nguyên chủ chỉ bị cấm túc nửa tháng, họ rất ngạc nhiên và vui mừng.

Tô Lưu Nguyệt vừa nói xong, trong mắt bà Quách hiện lên một tia giễu cợt, nhưng bà chỉ nghiêm mặt nói: “Mặc kệ ngươi nói thế nào, người là trưởng nữ của Tô gia, phụ thân ngươi và ta thật sự không thể nào phớt lờ ngươi.

Tuy người sắp gả vào nhà họ Trịnh bây giờ đã trở thành Nhu nhi nhưng dù sao ngươi cũng là đại tỷ của Nhu Nhi. Kết hôn trước đại tỷ là không thể.

May thay, nhà họ Trịnh rất có lý, sẵn sàng sắp xếp hôn lễ cho Nhu nhi và Trịnh thiếu gia vào cuối năm để ngươi có thời gian tìm được một gia đình tốt. Nhà họ Trịnh đã rất khoan nhượng, chúng ta không thể để họ thất vọng. Ta sẽ giúp ngươi chọn một mối hôn sự tốt. Cứ ngồi đó và chờ đợi đi.”

Nhị Tư và Nhị An sửng sốt, ngạc nhiên nhìn bà Quách.

Họ tưởng rằng sau khi chuyện như thế này xảy ra, hôn sự của tiểu thư sẽ bị trì hoãn! Họ không ngờ rằng trong lòng Tô phu nhân vẫn nhớ đến tiểu thư!

Ngay cả Tô Nhu ở bên cạnh cũng có vẻ ngạc nhiên.

Tô Lưu Nguyệt không dễ bị lừa gạt như Nhị Tư và Nhị An, trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng trên mặt lại không lộ ra: “Cuối năm? Đã là tháng sáu rồi. Từ giờ đến cuối năm, chưa kể sự việc vừa rồi đã làm tổn hại danh tiếng của ta. Mẫu thân có tự tin đến cuối năm có thể tìm được một gia đình tốt cho ta không?”

Bà Quách ngạc nhiên liếc nhìn cô gái trước mặt.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện như vậy kể từ khi tỉnh dậy. Bà ta cảm thấy cô gái này dường như có chút thay đổi.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra cô đã thay đổi rất nhiều! Có vẻ như cô ấy đã đạt được một số tiến bộ sau khi chết một lần.

Nhưng, chẳng là gì cả?

Bà Quách hơi nhếch khóe miệng, cố gắng che giấu vẻ hả hê và khinh thường trong mắt, nói: “Thật tốt khi ngươi biết ngươi đã khác xưa, ta cũng không ngại nói cho ngươi sự thật. Với danh tiếng hiện tại của ngươi, không thể nói cho ngươi biết gia đình nào tốt, nhưng dù sao ngươi cũng là trưởng nữ của nhà họ Tô.

Tuy ta không phải mẹ ruột nhưng sau bao nhiêu năm chăm sóc, ngươi cũng biết ta luôn đối xử với ngươi như thế nào. Đừng lo lắng, ta sẽ cố gắng hết sức để tìm cho ngươi một gia đình tốt.”

Những cảm xúc tinh tế khác nhau của bà Quách đều cho thấy rằng trong lòng bà ta có điều gì đó không ổn.

Người này muốn làm gì?

Trước đây bọn họ có thể thông đồng gϊếŧ nguyên chủ để lấy lòng nhà họ Trịnh, nhưng bây giờ, rõ ràng là họ lại đang để ý tới cuộc hôn nhân của cô.

Đây chính là muốn vắt kiệt hoàn toàn giá trị còn lại của nguyên chủ!

Tô Lưu Nguyệt không khỏi nhíu mày. Vốn dĩ cô muốn giữ thái độ khiêm tốn, nghỉ ngơi và tìm cách rời khỏi ngôi nhà này.

Nhưng bây giờ xem ra hoàn cảnh không cho phép cô mất thời gian.

Cô hơi cụp mắt xuống, che đi tia sáng trong mắt, vẻ mặt thất vọng nói: “Ta biết mẫu thân đối xử với ta rất tốt. Nhưng lần này ta lại gây ra phiền toái lớn như vậy... ta thực sự rất vui khi người sẵn sàng lo lắng cho cuộc hôn nhân của ta…”

Bà Quách nhướng mày nói: “Ta rất mừng khi thấy ngươi bây giờ đã hiểu chuyện như vậy.

Nghe hôm nay giọng của ngươi còn có chút khàn khàn, y sư nói đây là dấu hiệu vết thương trên cổ của ngươi còn chưa lành hẳn. Ngươi có thể về phòng nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa. Nhu nhi, đi thôi.”

Tô Nhu rõ ràng không ngờ rằng Tô phu nhân cho đến bây giờ vẫn chịu nói chuyện tử tế với Tô Lưu Nguyệt nên không khỏi cắn môi.

Cô và Tô Lưu Nguyệt chỉ cách nhau có hai tháng, lớn lên cô cho rằng mình hơn tỷ tỷ này về mọi mặt. Dù là ngoại hình, khí chất hay tài năng, nhưng cô luôn phải chịu thiệt.

Tô Nhu từ lâu đã không ưa đại tỷ, tại sao một kẻ ngốc như vậy lại có thể có được mọi thứ dễ dàng chỉ vì thân phận của cô ấy?

Giờ đây, dù cô ấy đã gây ra thảm họa thảm khốc như vậy nhưng bà Quách vẫn sẵn sàng tìm mối hôn sự tốt cho cô ấy.

Tại sao?!

Nhưng khi ông Quách nói điều gì đó, cô chỉ có thể cúi đầu đáp lại dù muốn vò nát chiếc khăn tay thành từng mảnh.

Nhìn thấy Tô phu nhân và Tô Nhu đang định xoay người rời đi, ánh mắt Tô Lưu Nguyệt hơi lóe lên, đột nhiên mở miệng nói: “Mẫu thân, chờ một chút, ta có việc muốn hỏi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »