Chương 4: Tư duy

Bà Quách dừng và quay người lại, hơi nhướng mày: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Nhu cũng quay đầu trừng mắt nhìn cô.

Người phụ nữ này muốn làm gì?

Tô Lưu Nguyệt nói: “Ta đã ân hận rút ra bài học. Khi nghĩ lại về quá khứ của mình, ta cảm thấy thực sự xấu hổ.

Trong khi các tỷ muội khác đang chăm chỉ học tập thì ta lại lười biếng. Hiện giờ, ta cũng chỉ biết những kỹ năng cơ bản nhất của một người phụ nữ, còn lại thì vô cùng kém cỏi.”

Nguyên chủ quả thực là như thế này.

Nhưng lý do đó là bà Quách chưa bao giờ hướng dẫn cô đàng hoàng, thậm chí còn chiều chuộng cô một cách mù quáng, điều này khiến nguyên chủ càng thêm tệ hại.

Bà Quách tỏ vẻ ngạc nhiên, nghe người con gái trước mặt nói tiếp: “Mẫu thân đã nói rằng sẽ tìm cho ta một mối hôn sự tốt và sẽ được gả đi trong cuối năm nay. Ta cảm thấy có phần tội lỗi.

Chỉ còn nửa năm nữa thôi, ta thật sự muốn thay đổi. Ta mong mẫu thân sẽ giữ đúng lời nói khi nãy và biến chúng thành hiện thực.”

Tô phu nhân cau mày nhìn cô: “Ngươi muốn học những điều đó? Không, dù sao thì…”

Bà mới dừng lại, trên mặt hiện lên một vẻ kỳ quái, hơi nhếch môi rồi nói tiếp: “Dù sao đi nữa, ngươi cũng không cần học quá nhiều. Đợi sau khi được gả, ta sẽ cử một người có năng lực đi theo hầu hạ ngươi. Ta sẽ giúp vì vậy ngươi không cần lo lắng quá nhiều.”

Tô Lưu Nguyệt quan sát vẻ mặt kì lạ của bà, một tia lạnh lẽo lặng lẽ xuyên qua trong mắt cô, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Mẫu thân nói đúng, nhưng bản thân là con gái, lại làm việc sai trái. Ta thực sự lo lắng rằng sẽ có điều tương tự xảy ra trong mối hôn sự sắp tới của ta.

Biết là nửa năm học không được nhiều, nhưng học được một chút cũng tốt.

Lúc này ta mới nhớ ra, khi ta còn nhỏ, cửu phụ (cậu ruột) của ta nói rằng trong của hồi môn của mẫu thân ta có một cửa hàng bánh ngọt. Ngoại tổ phụ (ông ngoại) biết mẫu thân ta thích đồ ngọt nên đã đặc biệt phái người mở cửa hàng để mẫu thân ta quản lý.

Cửa hàng này chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt đối với mẫu thân tôi, chỉ là trước đây ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đến thăm cửa hàng và quản lý nó. Ta có thể học cách quản lý từ người phụ giúp của cửa hàng, ông chủ Viên.

Dù sao trước đây, mẫu thân ta cũng nói rằng khi ta lấy chồng. Của hồi môn của mẫu thân ta sẽ dồn vào của hồi môn của ta. Sớm muộn gì ta cũng sẽ quản lý cửa hàng đó. Không bằng giờ ta muốn quản lý, hãy giao nó lại cho ta.”

Tô phu nhân không ngờ rằng đây chính là yêu cầu của cô gái này, bà vô thức từ chối: “Thật nực cười, một tiểu thư quyền quý sao có thể học từ người sổ đầu (người tính toán, quản lý cửa hàng giúp chủ) thấp kém chứ!”

Bà ta không mời ai đó đến dạy cho cô, và việc tự học vô cùng khó. Điều này thật quá đáng!

Hơn nữa, những thứ này có thể không cần thiết phải học... nhưng không phải là nó không được sử dụng.

Ánh mắt trong trẻo của Tô Lưu Nguyệt nhìn bà Quách, vẻ mặt không thay đổi nói: “Nếu như mẫu thân cảm thấy có gì không ổn, ta sẽ lấy lại sổ sách của cửa hàng và tự mình học.”

Cổ họng bà Quách chợt nghẹn.

Không sao đâu, nhưng tại sao nàng ta lại dùng sổ sách để tự học?

Bà đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, giễu cợt.

E rằng nàng ta muốn học chỉ là cái cớ, mục đích là lợi dụng cơ hội để lấy lại của hồi môn của mẫu thân nàng ta!

Có lẽ sau khi suýt bước qua ngưỡng cửa tử thần, nàng ta đã thay đổi rất nhiều, suy nghĩ có chút sáng suốt.

Chỉ là…không muốn thứ gì tốt hơn mà lại muốn một cửa hàng tồi tàn. Bản chất vẫn mãi là bản chất, sự ngu ngốc sẽ không bao giờ thay đổi.

Bà Quách cười lạnh nói: “Ngươi lo lắng ta chiếm lấy cửa hàng quý giá của mẫu thân ngươi, sẽ không trả lại cho ngươi sao? Tô Lưu Nguyệt, chúng ta là người nhà, nhưng ta không ngờ ngươi lại như vậy…

Quên đi, ngươi còn nhỏ, ta không để bụng. Nếu ngươi muốn cửa hàng đó, lát nữa ta sẽ phái người mang giấy tờ và sổ sách của cửa hàng đó cho ngươi.”

Nghe thấy giọng điệu của bà Quách không có chút hứng thú, Tô Nhu bỗng nhiên nổi giận hơn, cau mày không đồng ý nói: “Tỷ, nếu tỷ nói ra điều này, mẫu thân sẽ rất đau lòng. Bà ấy đã tốt bụng như vậy nhiều năm như vậy. Mẫu thân còn giúp tỷ giữ của hồi môn của mẫu thân tỷ, tỷ không biết ơn thì thôi đi, làm sao có thể…”

Tô Lưu Nguyệt lười để ý tới cô ta, nói: “Mẫu thân hiểu lầm ta. Ta làm sao có thể nghĩ như vậy? Ta chỉ là lo lắng cho hôn sự của mình mà thôi.”

Bà Quách liếc nhìn Tô Lưu Nguyệt, khóe miệng nhếch lên, nói: “Được rồi, ta cứ coi như ngươi nghĩ như vậy đi. Ai lại muốn giữ đồ không thuộc về mình?”

Nói xong với giọng điệu nham hiểm, bà ta quay người bỏ đi.

Những người hầu xung quanh bà Quách đột nhiên nhìn Tô Lưu Nguyệt với ánh mắt tức giận và khinh thường.

Nàng ta vẫn còn ngu ngốc như vậy, đáng bị nhà họ Trịnh hủy bỏ hôn ước.

Tô Nhu lúc này mới yên tâm, nhếch lên khóe miệng, khinh thường nhìn Tô Lưu Nguyệt một cái, xoay người rời đi.

Vừa rời đi, Nhị Tư và Nhị An không thể nhịn được nữa. Nhị Tư không khỏi tức giận nói: “Sao những người đó dám nhìn tiểu thư như vậy! Bọn họ chẳng lẽ không phân biệt được ai là chủ, ai là tớ trong cái nhà này!”

Nhị An mặc dù vô cùng tức giận nhưng vẫn luôn im lặng, kiềm chế, đôi mắt hơi đỏ lên, nói: “Theo em thấy, những người này trước đây không thực sự coi tiểu thư là chủ nhân của mình. Bây giờ chuyện này đã xảy ra, hai người bọn họ cũng không phải giả vờ nữa.”

Mặc dù phu nhân nói sẽ tìm cho tiểu thư một hôn sự tốt, nhưng em có dự cảm không lành. Ngay cả người hầu trong phủ cũng vì chuyện này mà coi thường tiểu thư. Liệu sẽ có gia đình nào tốt đến vậy không?”

Lúc đầu Tô phu nhân nói sẽ tìm một gia đình tốt cho tiểu thư, trong lòng cô vui mừng. Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, cô chỉ cảm thấy có gì đó không đúng.

Giờ đây, câu chuyện vị tiểu thư coi thường nhà họ Trịnh và có ý định tự sát trong tủi nhục. Có thể nói, ánh mắt của tất cả những người nhiều chuyện trong toàn kinh đều đổ dồn vào tiểu thư của họ.

Vào lúc này, làm sao có gia đình tốt nào dám cầu thân?

Thà đến Trang Tử tránh xa một hai năm, ít nhất cũng không nghe những lời đồn thổi, bịa đặt khác. Dù là có chút khó khăn khi tìm mối hôn sự nhưng vẫn tốt hơn bây giờ!

Tô Lưu Nguyệt có chút tán thưởng nhìn Nhị An. Cô ấy có phản ứng rất thông minh.

Nghe vậy, Nhị Tư sửng sốt một chút, sau đó quay lại nói: “Phu nhân, liệu... liệu có thể chỉ tìm một gia đình bình thường để gả tiểu thư vào không? Chẳng phải nên gả cho một gia đình xứng đáng hơn sao?”

Nếu thật sự chỉ là vì chuyện kết hôn của Tô Nhu mà bà ta nóng lòng muốn gả cô đi thì chính là như vậy.

Tô Lưu Nguyệt bình tĩnh nhìn hai cô gái, nói: “Nhị Tư, em với các người hầu khác có vẻ thân thiết. Ta ở đây cấm túc nửa tháng, em có thể giúp ta hỏi thăm một số chuyện được không? Và nhớ kỹ, đừng để người khác biết em đang có ý định dò hỏi.”

Nhị Tư giật mình, chuyện này... chuyện này thực sự khó khăn với cô ấy...

Nhưng cô ấy ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cắn môi gật đầu: “Dạ, tiểu thư cứ trông cậy vào em.”

Tô Lưu Nguyệt chỉ không biết làm thế nào để dỡ bỏ việc cấm túc nửa tháng.

Đầu tiên, nguyên chủ đã phạm sai lầm và chỉ trừng phạt cô bằng việc cấm túc nửa tháng. Trong mắt người khác, đó đã là một hình phạt rất nhẹ. Nếu cô ấy là người đề xuất rút ngắn thời gian, Tô Vệ Lý và bà Quách khó có thể đồng ý.

Thứ hai, cô chỉ lợi dụng nửa tháng này để tránh ánh mắt soi xét của người khác và để sự việc nguội bớt, cô có thể tìm ra cái ác mà hai vợ chồng Tô gia đang che giấu.

—————————————

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện. Hãy theo dõi để nhận được chương mới nhất nhé!