Chương 41

Đến tận tháng ba, tâm trạng của Thái Tử mới bình tĩnh lại, bắt đầu để lộ ra gương mặt tươi cười. Nhưng hắn đã hình thành thói quen làm việc ở Khê Nhiễu Đông, nhất định không chuyển, chỉ có Lưu thái giám cùng với Tiểu Thịnh và Lý thái giám phải dọn sách từ thư phòng nhỏ đến Khê Nhiễu Đông.

Tiểu Thịnh dọn sách mất một ngày, nhỏ giọng nói: “Những cuốn sách đó cũng không phải chỉ có một bản, sao điện hạ không lấy một bộ mới để ở Khê Nhiễu Đông?”

Lưu thái giám: “Điện hạ là người hoài niệm quá khứ.”

Những cuốn sách này điện hạ đều đã đọc qua và ghi chú thích lại, lần sau đọc lại nhất định là muốn xem cuốn sách mà bản thân đã dành tâm huyết, một quyển sách mới toanh thì đâu còn gì thú vị.

Lưu thái giám đã nghĩ đến việc giữ Tiểu Thịnh ở bên cạnh để dưỡng lão —— đã nhiều năm như vậy, hắn cảm thấy Tiểu Thịnh cũng xem như là người hiếu thuận, chân thành, tuy là vẫn có chút tâm tư nhỏ, nhưng cũng không có gì ảnh hưởng, thân là nô tài mà không có tham vọng mới là tội lớn, sẽ không đi được xa.

Hơn nữa, gần đây Lưu thái giám càng ngày càng không đoán được suy nghĩ của điện hạ, trong lòng hắn cảm thấy không yên tâm, phải tính toán đường lui cho bản thân sớm một chút.

Tiểu Thịnh lanh lợi, lại có quan hệ tốt với Chiết Quân Vụ, hai người tuổi tác cũng ngang nhau, về sau nếu như…… nàng có được phúc phận kia, nhìn điện hạ kiên nhẫn với nàng như vậy, không chừng chờ sau khi nàng sinh hạ hài tử còn có thể cho nàng lên làm trắc phi.

Thái giám bên người Trắc phi có thể để Tiểu Thịnh làm.

Đến lúc đó hai bên cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, về phần thái giám bên người điện hạ, Lưu thái giám cũng không có ý định nhường lại. Lưu thái giám năm nay mới 30 tuổi, ba mươi năm sau cũng chỉ mới 60 tuổi, hắn đã bắt đầu chú ý đến việc giữ gìn sức khoẻ và ăn uống hàng ngày, hắn cảm thấy đến lúc đó thân thể mình nhất định vẫn có thể hoạt động tốt.

Cho nên thay vì bồi dưỡng ra một người luôn nhìn chằm chằm vào vị trí của mình, không bằng sau này để Tiểu Thịnh đi theo Chiết Quân Vụ. Nếu trong tương lai xảy ra biến cố, vậy cứ đợi đến tương lai rồi lại tính.



Nhưng dù thế nào, hắn cũng muốn Tiểu Thịnh sớm được bồi dưỡng, hắn liền tinh tế nói: “Ngươi nghĩ xem, một người phải trả giá vì một người khác, một đồ vật, một sự việc càng nhiều thì sẽ càng để bụng, nếu muốn vứt bỏ sẽ càng luyến tiếc, ngươi cảm thấy đạo lý này có đúng hay không?”

Tiểu Thịnh biết Lưu thái giám đang dạy dỗ hắn, nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của những lời này, nhưng hắn cảm thấy Lưu thái giám nhất định còn có ý khác, có điều hắn nghĩ mãi không ra, chỉ có thể nhớ kỹ những lời Lưu thái giám nói, gật đầu, “Lưu gia gia, ta sẽ nhớ kỹ.”

Lưu thái giám cười nói: “Gọi gia gia gì chứ, ta cũng không già đến vậy, không sinh được đứa con lớn như ngươi.”

Tiểu Thịnh nghe ra ý của hắn, trong lòng thấy hoang mang nhưng cũng không dám hỏi trực tiếp, đành giả ngu: “Vậy phải gọi là gì?”

Lưu thái giám giờ đã hiểu vì sao lần trước hắn giả vờ thật thà lại khiến điện hạ tức giận như vậy, liếc mắt nhìn Tiểu Thịnh một cái, “Gọi cha!”

Tiểu Thịnh vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu liên tiếp ba cái, thân mật gọi một tiếng cha.

Lúc Chiết Quân Vụ nghe kể lại, chúc mừng Tiểu Thịnh, “Ngươi có thể yên tâm rồi.”

Nàng và Tiểu Thịnh có quan hệ tốt, Tiểu Thịnh cũng thường xuyên kể cho nàng nghe những chuyện phiền muộn của bản thân, ví dụ như Lý thái giám gần đây luôn lén lút nhìn chằm chằm vị trí của hắn, hoặc Lưu thái giám tuy rằng có ý đề bạt hắn, nhưng lại chưa nói rõ ràng điều gì, điện hạ cũng không coi trọng hắn, chỉ nhớ rõ Lưu thái giám, nếu như Lưu thái giám không muốn đề bạt hắn, có lẽ hắn sẽ bị điều đến nơi khác,v.v.

Chiết Quân Vụ hiểu rõ nỗi muộn phiền của hắn, bởi vì nàng cũng luôn cố gắng để làm hài lòng điện hạ. Nếu điện hạ không vui hay tức giận, nàng cũng sẽ cảm thấy lo lắng bất an.

Bởi vì đều có bí mật nho nhỏ, quan hệ giữa Chiết Quân Vụ và Tiểu Thịnh càng gần gũi hơn, hôm nay nghe hắn nói nỗi lo lắng của hắn đã biến mất, Lưu thái giám chính thức nhận hắn làm con nuôi, nàng cũng thấy an tâm.

Lúc trở về Khê Nhiễu Đông, Chiết Quân Vụ nhặt được một cành đào gãy ở dưới gốc cây đào bên ngoài cửa.



Tháng ba hoa đào nở rộ, ở nơi khác Chiết Quân Vụ không biết, nhưng cây đào bên trong Đông Cung đã ra hoa rồi.

Trên cành đào lấm tấm sương sớm, nhưng cánh hoa vẫn tươi mới, nàng cảm thấy rất đẹp, vì thế nhặt lên dùng nước rửa thật cẩn thận, sau đó đặt lên bệ cửa sổ chỗ nàng thường ngồi thêu thùa may vá.

Cành được cắm nghiêng, để như vậy mỗi lần gió thổi qua cánh hoa sẽ nhẹ nhàng đung đưa, Chiết Quân Vụ nhìn rất hài lòng. Buổi trưa, lúc Thái Tử từ thư phòng phía Nam trở về liền nhìn thấy cành hoa.

Quá xấu.

Hắn nhíu mày, cảm thấy nha đầu này không có mắt nghệ thuật, liền sai Lưu thái giám đi lấy bình gốm men xanh, hắn cầm cành hoa đặt lên miệng bình hoa, khoa tay múa chân một hồi, bẻ phần dưới cành hoa, sau đó mới cắm vào bình.

Thật ra, theo con mắt của Lưu thái giám, vừa nãy Chiết Quân Vụ đặt hoa ở bên cửa sổ nhìn còn có chút phóng khoáng, điện hạ đổi bình cắm hoa như vậy nhìn không có sức sống, đẹp thì cũng đẹp đó, nhưng lại không có cảm giác…… nhàn nhã như vừa nãy.

Đương nhiên, chỉ có mình hắn thấy vậy, bây giờ hắn cũng không biết bản thân có đúng hay không, bởi vì ngay sau đó hắn nghe Chiết Quân Vụ ca ngợi điện hạ từ tận đáy lòng, “Điện hạ, ngài quá lợi hại, nhìn như này thật sự đẹp hơn rất nhiều.”

Điện hạ hơi hơi hất cằm, sai Chiết Quân Vụ đi bẻ thêm mấy cành hoa đào tới, “Một cành nhìn hơi đơn điệu.”

Vì thế Chiết Quân Vụ hứng khởi vội vàng chạy ra ngoài bẻ cành hoa đào, Lưu thái giám đi theo Thái Tử hầu hạ hắn thay bộ quần áo đơn giản, lại đổi một đôi giày khác, mọi thứ xong xuôi, Chiết Quân Vụ cũng đã quay lại.

Thái Tử lập tức nhận lấy cành hoa đào, sau đó cắm như thế nào cũng cảm thấy không vừa ý, bèn sai Lưu thái giám đi đến nhà kho tìm bình sứ trắng có hai miệng tới, cành hoa cắm một cao một thấp, cắt bỏ bông hoa ở giữa, lúc này mới hài lòng.