Chương 3

Cuối cùng Hoàng Vệ Bình vẫn không thể lay chuyển được Lâm Thâm, đành phải đi theo hắn tới cái gọi là "quán ăn gia đình", sau khi bước vào anh bắt đầu hối hận: "Giáo sư Lâm, chỗ này mà bình thường gì chứ, bữa này chắc đắt lắm, chúng ta vẫn nên đi ăn mì thịt bò đi, tôi thích ăn món đó." Lâm Thâm cũng không để ý tới anh, tự mình gọi bảy tám món ăn, sau đó nói với anh, "Anh không biết một giờ của tôi đáng giá bao nhiêu tiền đâu, không cần tiết kiệm tiền giúp tôi, tin tôi đi, món ăn ở nhà hàng này tôi đảm bảo anh thích ăn." Chỉ chốc lát sau món ăn đã được mang lên, sau khi nhân viên phục vụ đóng cửa phòng, Lâm Thâm bắt đầu chậm rãi gắp thức ăn cho Hoàng Vệ Bình, "Gà cay ở đây rất đặc biệt, sử dụng mấy loại ớt Trùng Khánh, tỷ lệ phối hợp các loại ớt này là công thức tuyệt mật, anh nếm thử đi." Hoàng Vệ Bình không còn cách nào khác ngoài gắp một đũa, sau đó quả nhiên kinh diễm, nó quả thật đặc biệt hợp khẩu vị của anh! "Cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm thì lần sau mời lại, không thể lãng phí thức ăn!" Hoàng Vệ Bình nghĩ thông suốt liền hung hăng gắp thêm một đũa.

Lâm Thâm nhìn anh ăn uống vui vẻ, nhưng thần sắt trong mắt dần trở nên tối tăm không rõ. Hoàng Vệ Bình ngẩng đầu nhìn lên và nhìn thấy vẻ mặt khó đoán của hắn, anh còn tưởng rằng do mình quá không khách khí chọc hắn không vui, nghĩ đến mình chỉ mới quen người ta ngày đầu tiên... Anh vừa định nói xin lỗi lại phát hiện Lâm Thâm đã khôi phục vẻ mặt tao nhã lịch sự như ban ngày, không khỏi oán thầm tên này chắc sẽ không đến từ Tứ Xuyên đó chứ, biểu cảm thay đổi chóng mặt.

Lâm Thâm nhìn bộ dạng lẩm bẩm của anh, cười cười giải thích: "Bình Bình anh ăn nhiều là được, tôi đang nghĩ đến vụ án. Tên hung thủ này thật sự rất giảo hoạt, có lẽ chúng ta còn cần phải nghiên cứu kỹ nạn nhân, có lẽ giao điểm của bọn họ không phải điều tra thông thường có thể tra được, có khả năng bọn họ từng cùng nhau đi cùng một chuyến xe buýt vào một ngày nào đó, hoặc là bọn họ đều từng đi ngang qua nơi ở của hung thủ vào ngày nào đó..." "Anh nói rất có lý, chúng tôi cũng từng muốn điều tra như vậy, bất quá đến mười một người, muốn điều tra tất cả dấu vết hoạt động thật sự quá khó khăn, nhân lực của chúng ta cũng không đủ. Tôi nghĩ nhất định còn có chỗ đã bị xem nhẹ..." Hoàng Vệ Bình bị vụ án hấp dẫn, nghĩ đến nửa năm nay vất vả nhưng không thu hoạch được gì, cả khuôn mặt lại trở nên ủy khuất.

"Xin lỗi, với tư cách là người mời khách đáng lẽ nên để anh ăn ngon, trước tiên chúng ta đừng bàn về công việc nữa, trong thời gian ngắn không thể vội được." Lâm Thâm vừa nói vừa gắp nhiều món khác nhau cho Hoàng Vệ Bình. "Thật kỳ lạ, những món ăn hôm nay anh gọi rất hợp khẩu vị của tôi. Sao anh biết tôi thích ăn cay?" Hoàng Vệ Bình cay đến nổi đổ mồ hôi, lập tức cởϊ áσ khoác kaki trông hơi cứng cáp, nhưng vẫn không nhịn được mà gắp thêm một đũa gà cay.

Lâm Thâm mỉm cười, Hoàng Vệ Bình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, tuy rằng chỉ là kiểu trang phục thông thường nhất, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy vòng eo gầy gò nhưng mạnh mẽ của anh, quả nhiên mỹ ngọc bị vải rách bao bọc cũng vẫn là mỹ ngọc.

"Bởi vì anh thỉnh thoảng nói giọng Giang Tây, tôi đã gặp quá nhiều bệnh nhân từ khắp nơi trên đất nước, vẫn tương đối giỏi trong việc phân biệt khẩu âm, người Giang Tây cũng thích ăn cay, anh chắc là từ nhỏ lớn lên ở Giang Tây, đúng không?"

"Đúng vậy, tôi là người Giang Tây, mặc dù Giang Tây của chúng tôi không nổi tiếng về ăn cay, nhưng nói cho anh biết, thật ra chúng tôi so với các tỉnh khác có thể nói là còn ăn cay hơn. Từ hồi tiểu học tôi đã có thể ăn cay hơn người lớn, nhưng sau khi rời khỏi nhà năm mười tám tuổi, tôi cũng không trở về nữa..." Hoàng Vệ Bình vốn vì ớt khơi dậy niềm tự hào quê hương, khiến giọng nói của anh trở nên cao vυ"t, sau đó lại trầm xuống như nghĩ đến cái gì đó.

"Kiềm chế nỗi đau" Lâm Thâm nhẹ nhàng nói ra bốn chữ này. Hoàng Vệ Bình đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên, liếc nhìn khuôn mặt dường như vĩnh viễn ôn nhu của Lâm Thâm, sau đó nghĩ đến nghề nghiệp của người này, liền cảm thấy mình thật sự là bị bệnh nghề nghiệp hết cứu nổi, người ta làm nghiên cứu tâm lý, thông qua ít lời nói nhìn thấu một số chuyện cũng rất bình thường. "Cha mẹ tôi đã bị gϊếŧ khi tôi mười lăm tuổi, bởi vì khi còn bé cả hai đều muốn tôi trở thành một đứa trẻ dũng cảm nên tôi muốn đưa tất cả những kẻ gϊếŧ người đáng chết kia ra trước công lý!"

"Bình Bình, xin lỗi vì đã chạm vào vết sẹo của anh, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, anh thật sự là một người cao thượng, phải biết rằng có rất nhiều người không cách nào đối mặt với hận ý trong lòng." Ý cười ôn nhu của Lâm Thâm lại sâu thêm một chút, những người đó từ nay về sau cũng biến thành vực sâu nuốt chửng con người, hắn nghĩ thầm trong lòng.

"Có thể, nhưng tôi tuyệt đối không cao thượng, tôi chỉ là một con người bình thường. Anh rất thông minh, anh nhất định phải có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa tôi và những người khác. Tôi đã từng hôn mê mười năm, khi tỉnh lại, thế giới hoàn toàn khác, ngoại trừ cấp trên của tôi Lão Lý, người tôi quen mười năm trước, tôi thật sự mất liên lạc với toàn thế giới. Bất quá tôi vốn cũng là người cô độc, ông trời đã để tôi tỉnh lại, có lẽ số mệnh đã định trước là tôi sẽ đi gột rửa chút tăm tối của thế giới này."

"Bình Bình anh thật sự rất thú vị, tôi không có lý tưởng cao cả như anh, tôi chỉ muốn bảo vệ tốt đồ vật thuộc về mình." Lâm Thâm vừa cười vừa nói, "Nếu như anh có thể tin tưởng tôi, tôi có thể dạy cho anh tất cả mọi thứ, chỉ cần anh muốn học.", "Vậy anh có thể dạy tôi cách tạo tài khoản Taobao được không?" Hoàng Vệ Bình hơi đỏ mặt, "Lão Lý cũng không biết cách tạo cái này, những người khác trong phòng tôi ngại hỏi, bọn họ cũng không biết chuyện tôi hôn mê mười năm, mỗi ngày bọn họ nói rất nhiều từ mới tôi đều nghe không hiểu, lên mạng tra cũng không tìm được lời giải thích... Đúng rồi, tôi muốn mua sách trực tuyến để đọc..." "Được được, tôi sẽ giúp anh tạo tài khoản! Ngoài ra có bất kỳ vấn đề nào khác anh có thể thêm Wechat của tôi, anh có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào... "

...

(còn tiếp)