Chương 8

"Hàn Diệp..." Hoàng Vệ Bình nhẩm lại cái tên này mất lần trong đầu, sau đó hỏi, "Mẹ có thể nói cho con biết một chút về HànDiệp này được không? Tại sao cậu ta lại tìm con?"

"Nó nói muốn tìm con ôn chuyện cũ, ta nói với nó không lâu sau khi được nhận nuôi con đã bị mất trí nhớ, hơn nữa lúc đó ta cũng không còn thông tin liên lạc của con nữa, nó nói cảm ơn rồi cúp máy. Đứa nhỏ Hàn Diệp này bằng tuổi con và Tiểu Tấn, hơi hướng nội không thích nói chuyện, ngoại trừ con luôn thích đến gần nó, những đứa trẻ khác cũng không để ý nó. Tiểu Tấn có đôi khi sẽ tức giận vì con luôn chơi cùng Hàn Diệp không để ý đến nó. Khoảng nửa năm sau khi con được nhận nuôi, cha ruột của nó đã đến đón nó về."

"Cha ruột?" Hoàng Vệ Bình hỏi.

"Thật ra Hàn Diệp chỉ ở trong viện khoảng hai năm, khi còn bé nó ở với mẹ, có lẽ lúc đó cha nó không biết đến sự tồn tại của nó, năm bốn tuổi mẹ nó vì sinh bệnh mà qua đời, người thân bên mẹ Hàn Diệp không ai thèm đoái hoài gì đến nó nên đã đưa nó đến viện chúng ta. Sau đó, cha Hàn Diệp phát hiện ra và đón nó về nhà. Nhà có tiền chuyện này cũng thường thấy, ta cũng không rõ cha nó cụ thể là tổng giám đốc của công ty nào, sau khi chúng ta nhận được báo cáo giám định cha con, chúng ta đã trả Hàn Diệp cho ông ta. Trước khi đi, Hàn Diệp đã yêu cầu lấy bức ảnh con chụp vào lần sinh nhật thứ sáu."

Hoàng Vệ Bình nhớ tới những gì Lâm Thâm đã nói, trí nhớ của con người nên liên kết với nhau, quả nhiên mỗi đoạn ký ức đều rất quan trọng, thì ra đằng sau những ký ức bị mình lãng quên có thể có rất nhiều tình cảm và nỗi nhớ mà mình không biết. "Mẹ Tôn, cảm ơn mẹ đã nói cho con biết những chuyện này. Mẹ vẫn còn làm việc trong Cô nhi viện Hạnh phúc ở thành phố A chứ? Không biết con có tiện đến thăm người hay không..."

Mẹ Tôn cười đáp: "Bình Bình, ta đã nghỉ hưu từ lâu rồi, hơn nữa cô nhi viện đã sáp nhập với cô nhi viện thành phố cách đây khoảng mười năm trước rồi, viện cũ của chúng ta đã hoang phế, có thể bởi vì vị trí tương đối lệch, mảnh đất kia đến bây giờ vẫn chưa được khai phá. Nếu Bình Bình muốn đến tìm ta, bất cứ lúc nào cũng có thể, ta sống ở khu X của thành phố A, có thể liên lạc qua số điện thoại này."

Hoàng Vệ Bình suy nghĩ rồi hẹn gặp mẹ Tôn vào ngày hôm sau, địa điểm gặp là ở một quán cà phê nổi tiếng ở khu X. Mẹ Tôn hứa với anh sẽ mang những tấm ảnh cũ năm nào đến gặp mặt. Hoàng Vệ Bình cúp điện thoại, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện kỳ

quái đêm nay. Anh đã được nhận làm con nuôi, không có nghi ngờ gì về điều đó, nhưng cha mẹ anh sẽ luôn là cha mẹ của anh, và anh sẽ luôn ghi nhớ tình yêu của họ dành cho mình. Sau đó, anh thực sự có một người em sinh đôi, lúc nãy anh không hỏi nhưng anh nghĩ hai người họ trông giống nhau. Điều này liên quan đến bức ảnh phục hồi của nạn nhân trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn, nếu mục tiêu của hung thủ không phải là anh, thì cũng có thể đó là Từ Tấn, nhưng mẹ Tôn nói Từ Tấn đã ra nước ngoài rồi nên anh có thể điều tra hành tung của Từ Tấn sau khi ra nước ngoài và các mối quan hệ xã hội của em ấy trước khi ra nước ngoài. Vào lúc này, Hoàng Vệ Bình thành tâm cầu nguyện rằng mục tiêu của hung thủ không phải là Từ Tấn mà là mình, nhưng hiện tại có vẻ hung thủ là H, và khả năng mục tiêu là anh vẫn cao hơn, dẫu sao theo lời của mẹ Tôn, quá trình trưởng thành của Từ Tấn diễn ra suôn sẻ hơn anh rất nhiều. Trước khi xuất ngoại Từ Tấn đã đến tìm anh, nhưng có lẽ lúc đó anh vẫn chưa tỉnh lại, suốt mười năm hôn mê, cảnh sát đã bảo vệ anh rất nghiêm ngặt và bí mật, cho nên Từ Tấn không tìm được anh cũng là chuyện bình thường. Trời xui đất khiến anh vô tình bỏ lỡ cơ hội gặp mặt, nhưng không sao cả, cơ hội gặp lại luôn có, trên đời này anh vẫn còn một người thân ruột thịt, điều này càng khiến Hoàng Vệ Bình biết ơn trời cao hơn. Còn có, Hàn Diệp này... chẳng lẽ là H...

Với bao nhiêu suy nghĩ lộn xộn, cả đêm Hoàng Vệ Bình ngủ không ngon giấc, sáng sớm đến cục lúc tám giờ sáng với đôi mắt thâm quầng, ngay cả Lâm Thâm luôn tươi cười cũng lộ ra vài phần bất mãn, "Không phải tôi đã dặn anh nghỉ ngơi thật tốt đừng đọc tài liệu sao, sao anh lại không nghe lời?"

"Đêm qua sau khi anh đi đã xảy ra một ít chuyện, tôi có chút mất ngủ, không sao đâu." Hoàng Vệ Bình vừa lẩm bẩm vừa mở máy tính ra, bắt đầu dùng mạng nội bộ của cảnh sát tìm kiếm tư liệu của Từ Tấn và Hàn Diệp, sinh nhật của Từ Tấn và mình có lẽ là như nhau, có sinh nhật cùng tên còn có diện mạo hẳn là rất dễ dàng sàng lọc ra tư liệu của Từ Tấn, nhưng hôm qua quên hỏi sinh nhật cụ thể của Hàn Diệp là ngày nào, mà anh cũng không biết diện mạo của Hàn Diệp, cho nên muốn tìm được anh ta có lẽ vẫn cần phải đi gặp mẹ Tôn trước.

Thành phố A là thành phố lớn nhất Trung Quốc, người trùng tên cũng không phải là nhiều bình thường, cho dù thêm tuổi tác, tên "Hàn Diệp" vẫn hiện ra mấy trang, mỗi trang đều có hàng trăm cái tên nhỏ, kết quả này cũng không có gì là bất ngờ, không thể làm gì khác hơn đành phải đợi buổi chiều quay lại và điều tra từ từ. Ngoài dự liệu của Hoàng Vệ Bình, thông qua ngày sinh của anh và từ khóa "Từ Tấn", anh không tìm thấy thông tin gì về Từ Tấn, anh đã thêm từ khóa Cô nhi viện Hạnh phúc ở thành phố A, nhưng không tìm thấy gì. "Ngày sinh của mình chắc chắn là đúng, bởi vì ngày tháng ở mặt sau của tấm ảnh sinh nhật đầu tiên trùng với chứng minh thư của mình, chẳng lẽ gia đình kia đã thay đổi ngày sinh của em ấy? Như vậy thì không dễ tìm..." Hoàng Vệ Bình âm thầm suy đoán.

"Anh đang tra cái gì vậy?" Lâm Thâm đột nhiên đưa mặt tới gần màn hình máy tính, bên tai Hoàng Vệ Bình bị một luồng hơi thở ấm áp tập kích, trong nháy mắt vành tai thoáng chốc đỏ lên, "Anh làm tôi giật mình! Tối qua tôi đã phát hiện một ít chuyện... Ừm... Có thể nói là chuyện riêng của tôi... Nhưng nó cũng có thể liên quan đến vụ án... Ôi! Anh đừng dựa vào tôi gần như vậy..." Hoàng Vệ Bình đẩy mặt Lâm Thâm ra xa một chút, có chút hổn hển nói.

"Nếu anh tin tôi, tôi sẽ kiểm tra giúp anh, nói cho tôi biết từ khóa và thông tin mấu chốt, khả năng lọc thông tin của tôi cũng không tệ đâu." Lâm Thâm không để tâm đến hành vi thô lỗ của Hoàng Vệ Bình, kéo một cái ghế ngồi cạnh máy tính.

Hoàng Vệ Bình có chút ngượng ngùng hạ thấp giọng nói: "Vậy thì làm phiền anh, lát nữa tôi có một cuộc hẹn nên sẽ xin nghỉ, nếu anh có thể giúp tôi thì quá tốt." Anh cúi người lại gần Lâm Thâm một chút, nhỏ giọng đem chuyện tối hôm qua giải thích ngắn gọn, cuối cùng nói: "Tôi chỉ muốn biết hai người này có quan hệ gì với vụ án hay không, chuyện này rất quan trọng đối với tôi, nhờ anh."

Hoàng Vệ Bình thấy Lâm Thâm cười gật đầu đáp ứng, nghĩ Lâm Thâm đối với phần mềm trên máy tính thao tác khẳng định so với mình thành thạo hơn nhiều, chỉ là lại phiền hắn giúp mình quả thật có chút xấu hổ, hôm qua còn nghĩ kỹ muốn cùng hắn duy trì quan hệ đồng nghiệp...

...

(còn tiếp)