Chương 14.2: Anh muốn chơi chết cô! (2)

Lê Dật Phi từng là bạn cùng phòng của Lục Thịnh, hai người quen nhau nhiều năm, đối với chuyện của Lục Thịnh và Loan Yên, anh ta không thể nói là nhất thanh nhị sở, cũng coi như hiểu rõ bảy tám phần, ít nhất anh ta biết Lục Thịnh là vì cái gì lại tham gia loại chương trình tạp kỹ tình cảm này, nếu không phải do anh ta giới thiệu, Lục Thịnh sẽ không thể đến được.

Lê Dật Phi liếc mắt liền biết hai người này đang ngược cẩu, anh ta cùng Đường Nguyễn đều không nói lời nào, sao có thể để cho bọn họ không chút kiêng kỵ, anh ta nhịn không được đi tới vỗ vai Lục Thịnh nhắc nhở anh: "Tới phiên cậu, A Thịnh."

Loan Yên thậm chí còn chưa nghe gì về nghề nghiệp của Lê Dật Phi, nhưng vừa nhắc tới Lục Thịnh, lỗ tai cô liền dựng lên.

Hình ảnh của Lục Thịnh là một bức tranh xăm hình, Loan Yên nhận ra nó, cô muốn hỏi anh rất nhiều câu hỏi nhưng cô không thể đối mặt với camera, muốn biết những năm này anh đã ở đâu, cuộc sống trôi qua có ổn không, nhưng cô lại cảm thấy không có gì nên hỏi, chỉ cần anh xuất hiện, anh ở bên cạnh cô là đủ rồi.

"Anh có phải là một thợ xăm hình không?" Hàn Tâm đoán nó khi Loan Yên đang thất thần.

Lục Thịnh gật đầu, ngón tay không nhịn được gõ gõ ghế sô pha, khóe mắt rơi vào trên người Loan Yên, nói: "Đúng vậy, thợ xăm hình."

Không biết khi nào việc ghi hình tiết mục quỷ quái này sẽ kết thúc.

Ở trong lòng Hàn Tâm đã đại khái tính toán thu nhập của anh, cô ta đến tiết mục này làm việc là một chuyện, muốn diễm ngộ là một chuyện, muốn nâng cao địa vị của mình trong giới lại là một chuyện khác. Vẻ ngoài cùng thể trạng của Lục Thịnh rất phù hợp để hẹn hò, nhưng không đủ tư cách để làm bàn đạp. Lựa chọn hàng đầu của cô ta là Cố Cảnh Minh.

Hàn Tâm xuất thân chính quy, ngoại hình không tệ, kỹ thuật diễn xuất không kém, sẵn sàng dốc toàn lực nhưng chính là không nóng không lạnh, cô ta liều mạng cố gắng, dù làm việc chăm chỉ nhưng cũng chỉ có chương trình tạp kỹ mới tìm đến cô ta, cô ta không muốn lang thang trong vòng tròn giới giải trí như vậy, nhưng cô ta không còn trẻ nữa, công ty quản lý sẽ không ném nhiều tài nguyên trên người cô ta nữa, trên thế giới này không có kẻ ngốc nào lại liên tục cung cấp tài nguyên trong ngành giải trí.

Cố Cảnh Minh là một cơ hội của cô ta, Cố Cảnh Minh vừa đẹp trai, giàu có lại nổi tiếng, có thể làm trợ thủ đắc lực cho sự nghiệp của cô ta. Nếu cô ta có thể gả cho hắn làm phu nhân giàu có thì tốt nhất, dù cho không thể, độ nổi tiếng của cô ta có thể vì chuyện tình cảm với Cố Cảnh Minh mà tăng lên đáng kể.

Lục Thịnh không muốn tiếp nhận bầu không khí phỏng vấn sôi nổi của Hàn Tâm, vì vậy anh ngay lập tức ném cuộc trò chuyện lại cho Đường Nguyễn.

Bức ảnh của Đường Nguyễn là găng tay, cô ấy có khí chất tao nhã, đặc biệt thích đọc sách, cô ấy mím môi và ngại ngùng nói: "Hình ảnh của tôi hẳn là không dễ đoán."

Lê Dật Phi hung hăng nhìn chằm chằm cô ấy, bị nhìn như vậy, Đường Nguyễn co rụt lại, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng chạm vào ánh mắt của anh ta, không có chỗ tránh né.

Trong lòng Lê Dật Phi có chút mất mát, nói: "Đầu bếp bánh ngọt?"

Bị anh ta đoán trúng thì có gì hiếm lạ, người khác có thể không biết Đường Nguyễn, nhưng anh ta không thể không biết, tốt xấu gì anh ta cũng ngủ với cô ấy một năm, hiện tại cô ấy lại giả vờ không biết anh ta, mẹ kiếp! Chỉ cần nghĩ về nó liền làm cho tức giận.

Lục Thịnh không chút nghĩ ngợi dựa vào trên ghế sô pha, anh căn bản không thèm để ý bọn họ, anh chỉ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

Cô đã gầy đi, thậm chí còn gầy hơn so với trong video, trước đây trên mặt cô còn có chút thịt nhưng hiện tại chỉ còn lại chiếc cằm nhỏ nhọn, đường nét khuôn mặt thanh tú cảm giác đột xuất khiến người ta phải xót xa .

...

Phần của Đường Nguyễn kết thúc cũng đã gần mười một giờ, buổi ghi hình chương trình hôm nay cũng kết thúc sau khi tổ tiết mục thông báo hành trình ngày mai.

Tất cả các camera trong biệt thự sẽ được tắt vào lúc mười một giờ tối và sẽ được bật vào lúc tám giờ sáng hôm sau để họ có không gian riêng.

Đây là lần duy nhất Loan Yên có thể lấy thời gian đi tìm Lục Thịnh một mình.

Giống như trước đó, sau khi những người khác lên lầu nghỉ ngơi, Loan Yên đi tới cửa phòng Lục Thịnh, người bên trong tựa hồ có tâm linh tương thông, cửa bị người từ bên trong kéo ra, Lục Thịnh đứng ở bên trong.

"Lục Thịnh..."

Loan Yên mở miệng, Lục Thịnh trực tiếp kéo cô vào phòng, đóng sầm cửa lại, cô bị ép vào tấm ván cửa, cái miệng nhỏ nhắn bị đôi môi anh chặn chặt, điều duy nhất có thể phát ra tiếng là âm thanh mập mờ của răng môi quấn giao.

Anh mở cửa vốn là vì đi tìm cô, ai ngờ cô lại chủ động tìm đến cửa, rơi vào hang sói của anh, hoàn toàn không có khả năng ra ngoài.

Loan Yên nồng nhiệt hôn đáp lại anh, cởi khóa kéo sau lưng mình để giúp anh cởϊ qυầи áo cô xuống, làm cho bàn tay to của Lục Thịnh thuận tiện vuốt ve xoa nắn ngực cô, tay cô loạn xạ trên quần áo của Lục Thịnh, tay nhỏ từ vạt áo luồn đi vào, cơ bụng săn chắc, dươиɠ ѵậŧ căng phồng thậm chí còn cứng rắn đáng sợ hơn.

Trong đầu Loan Yên có rất nhiều câu hỏi, nhưng lúc này cô không có suy nghĩ nào khác, cô chỉ muốn ngủ cùng anh, muốn khóa chặt anh vào trong cơ thể mình.

"Ưm ... Lục Thịnh ... Yên Yên ngứa quá ... Ưm a ... Tiểu huyệt của em ướt hết rồi ..." Loan Yên rêи ɾỉ, mái tóc xoăn gợn sóng của cô đập vào mặt Lục Thịnh, khuôn mặt ửng hồng của cô thật xinh đẹp động lòng người.

Cô vừa nói xong, Lục Thịnh liền muốn đυ. chết cô!