Chương 21.2: LG của Loan Yên Yên (2)

Một trong những nhà đầu tư của công ty giải trí Diệu Thế là công ty thuộc sở hữu của gia đình Lê Dật Phi, anh ta không làm việc trong công ty, về cơ bản cũng không trở về Lê gia, giới truyền thông rất khó chụp được ảnh trực diện của anh ta. Không có quảng cáo thổi phồng, cũng không có người đào sâu, điệu thấp tới mức chỉ có tổng đạo diễn biết thân phận của anh ta, ba mẹ của anh ta cũng không biết tại sao anh ta lại tới tham gia chương trình này.

Bất quá khi chương trình được phát sóng, đào sâu hơn về bối cảnh nhà anh ta, cư dân mạng cả nước hẳn là sẽ biết đến.

Lê Dật Phi đến đây là vì Đường Nguyễn, biết Loan Yên cũng có tên trong danh sách khách mời, Lục Thịnh liền mượn bối cảnh của anh ta để đi cùng nhau, căn biệt thự này cũng là bất động sản Lê Dật Phi đứng tên.

Mục tiêu của bọn họ không thể rõ ràng hơn.

Lê Dật Phi phiền muộn rít một hơi thuốc: "Người ta nói nữ nhân và tình ái không thể tách rời, cô ấy vì sao lại là ngoại lệ?"

Anh ta và Đường Nguyễn xem như vô cùng hiểu rõ lẫn nhau, hợp nhau về mọi phương diện, giai đoạn sau đã sống cùng nhau rồi, khi anh ta dần có tình cảm với cô thì cô lại đề nghị cắt đứt liên lạc, ra nước ngoài học hỏi nướng bánh mà không nói lời nào, hai năm sau trở lại tham gia tạp kỹ, còn giả vờ không quen biết anh ta.

Cùng anh ta ngủ nhiều lần như vậy, thế mà giả vờ như không biết anh ta!

Lục Thịnh không có ý an ủi anh ta, anh nhếch mép, không chút lưu tình giễu cợt nói: "Cậu hẳn là nên tự kiểm điểm lại EQ của mình đi, là ai đã thề với tôi rằng sẽ không bao giờ thích bạn tình của mình? Hiện tại còn không biết xấu hổ còn liếʍ cẩu người ta."

Lê Dật Phi càng tức giận hơn, không có chỗ phát tiết nói: "Chẳng phải cậu cũng là liếʍ cẩu của Loan Yên sao, Mr.L? Chẳng lẽ cậu với Loan Yên đã xác định mối quan hệ?"

Tất cả thời gian tối qua bọn họ đều dành cho việc làʍ t̠ìиɦ, bọn họ thậm chí còn không có thời gian nói nhiều, trời vừa sáng, khắp nơi đều có camera, thật sự không phải thời điểm tốt để nói chuyện.

Lục Thịnh chậm rãi thở ra vòng khói: "Quan hệ của bọn tôi như thế nào, cô ấy là người quyết định."

Những năm này anh bề bộn nhiều việc, vội vàng học tập vội vàng kiếm tiền, nhưng anh cảm thấy mình giống như diều gặp gió, sợi chỉ nằm trong tay Loan Yên, anh đã suy nghĩ rất nhiều từ khi quyết định tham gia chương trình này để gặp cô, có nên cắt đứt không, hay lấy đều nghe theo ý cô, cô kéo nhẹ một cái, anh sẽ ở lại trong lòng bàn tay cô.

“Đi xuống đi.” Lục Thịnh vặn tàn thuốc nói.

Lê Dật Phi bĩu môi, thật lòng mà nói, anh ta không thích phụ nữ nói nhiều, ví dụ như Hàn Tâm, xuống lầu đều phải nói chuyện phiếm với cô ta, giống như Đường Nguyễn thì tốt rồi, yên lặng không thích nói chuyện, mỗi lần đùa cô ấy mở miệng đều rất có cảm giác thành tựu.

Tâm thành thì linh, Lục Thịnh mở cửa, Đường Nguyễn tình cờ lên lầu thay đồ thì đi ngang qua phòng hút thuốc, ba người va vào nhau.

Lê Dật Phi không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng nắm lấy cổ tay Đường Nguyễn.

Thấy vậy, Lục Thịnh nhíu mày: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi xuống lầu trước."

Phi thường đủ ý tứ cho Lê Dật Phi một vị trí.

Đường Nguyễn giật nảy mình, trong hành lang cũng có camera, bộ dạng không quan tâm này của anh cùng sự do dự của cô sẽ chui vào trong máy quay, cô sốt ruột nói: "Lê Dật Phi! Buông ra!"

"A, không giả vờ như không quen biết nữa?"

Lê Dật Phi liếc mắt thăm dò trên trần nhà, thấy thế cô liền kinh hãi, căn biệt thự này đều là của anh, mấy cái camera cũng chẳng là gì.

Đường Nguyễn tức giận trừng mắt nhìn anh, cô đang tức giận, mặt cô khi tức giận sẽ rất tròn, khuôn mặt đỏ đỏ như bánh bao, không có chút uy nghiêm nào, ngược lại nhìn rất hấp dẫn, trước đây Lê Dật Phi rất thích chọc giận cô, sau đó lại dỗ cô thật tốt.

Ánh mắt Lê Dật Phi chìm xuống, anh nắm lấy cổ tay cô kéo vào phòng hút thuốc, anh giữ cửa khoá trái, thân thể nhỏ nhắn của Đường Nguyễn bị đẩy vào ván cửa, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi cô, anh thô bạo nắm chặt xương cổ tay cô, cô hoàn toàn ở thế bất lợi, không biết anh muốn làm gì nên cảm thấy hơi luống cuống.

Đường Nguyễn trên mặt không lộ ra cái gì, dùng ánh mắt yếu ớt nói: "Anh nắm đau tôi."

Lê Dật Phi lập tức buông lỏng ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhưng vẫn không buông cô ra, anh quá hiểu người phụ nữ này, nhìn thì như cô bé thỏ trắng, nhưng thực ra trong bụng sẽ có ý nghĩ xấu, cô biết cách lợi dụng ưu điểm của mình, lúc nguy cấp sẽ lộ ra vẻ yếu thế, đáng yêu để người ta phải nghiến răng.

Thời điểm đỏ mặt là dụ hoặc nhất, Lê Dật Phi ăn chay đã hai năm, bây giờ anh có thể ở một mình với cô, con mắt xanh mơn mởn mang theo sói chỉ nhìn thẳng vào cô, đôi môi anh đào gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực anh thở ra càng hun đỏ mặt cô, anh thấp giọng gọi cô: “Nguyễn Nguyễn…”

Đường Nguyễn vẫn giữ sắc mặt, không dám nhìn Lê Dật Phi, hai năm rồi, cô vẫn dễ bị nhiễu loạn, cô giải thích: “Mối quan hệ của chúng ta với bên ngoài không tốt, cho nên tôi không nói ra ở trong chương trình, không phải là tôi cố ý không nhận ra anh."

Lê Dật Phi tạm thời tin tưởng, đây cũng không phải thứ anh quan tâm nhất.

Anh nâng cằm Đường Nguyễn lên, bảo cô nhìn thẳng vào anh, cô có một đôi mắt rất đẹp, hình dáng quyến rũ mê người, khi cô dịu dàng nhìn anh, cô có thể hút hồn anh, nhưng trước kia cô đã từng đeo kính, cô không quen để lộ đôi mắt này ra.

"Không mang kính sao?"

Anh từng nói rằng cặp kính của cô sẽ khiến anh không thể hôn cô, khi đó hầu như ngày nào họ cũng làm như vậy, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, anh sẽ tháo kính của cô ra, giống như lột bỏ lớp vỏ bảo vệ của cô, để cô trần trụi cho mình xem sự mềm mại của cô.

Có lẽ là nghĩ đến những ngày đêm hoang đường đó, bầu không khí trở nên quá mức mập mờ, Đường Nguyễn rất hoảng sợ, cô rất lo lắng Lý Dật Phi sẽ phát hiện ra hai năm qua cô chưa từng quên anh.

Không trả lời cũng không sao, Lê Dật Phi lại nói: "Lúc trước tại sao lại kết thúc với anh?"

Điều anh muốn biết nhất là tại sao cô lại kiên quyết cắt đứt liên lạc với anh như vậy, anh cũng rất tức giận khi cô đề nghị chấm dứt quan hệ bạn tình, anh thuận miệng đồng ý, nhưng không ngờ lại phải xa cô những hai năm, thời gian cô rời đi càng trôi qua, anh càng thích cô, nhớ cô nhưng không liên lạc được, thậm chí cô đi đâu anh cũng không biết.

Cho đến nay, đây vẫn là nút thắt trong lòng Lê Dật Phi, và anh đã trở nên chấp niệm với cô.

"Tôi muốn tạm biệt với quá khứ."

Đường Nguyễn không thể nói cho anh biết là bởi vì cô thích anh, hiện tại cô cảm thấy không cần thiết phải đi sâu vào những vấn đề này, là anh nói bọn họ không thích hợp, anh vĩnh viễn sẽ không thích cô.

Bảy chữ này cũng là lời nói thật của cô, cô muốn nói lời tạm biệt.

Cho nên, anh chỉ là quá khứ mà cô muốn nói lời tạm biệt, còn trong mắt cô, anh căn bản không tính toán chút nào, đúng không? Lê Dật Phi chính là lý giải như vậy, anh tưởng rằng do mình làm sai, cũng có thể là do cô muốn quay lại cuộc sống hẹn hò và kết hôn bình thường, anh có thể thay đổi tất cả những điều này, nhưng anh không thể chấp nhận lý do cô đưa ra là bởi vì cô không quan tâm đến anh...

Anh không muốn làm cô muốn bỏ xuống liền bỏ lại phía sau.

"Tôi muốn xuống lầu, anh... Anh thả tôi đi được không?" Đường Nguyễn không muốn nói thêm nữa, ở trên lầu lâu như vậy sẽ rất kỳ quái.

Lê Dật Phi cười lạnh một tiếng, dùng hàm hổ nắm vuốt cằm của cô, ép cô phải mở miệng, hung hăng cắn chặt răng, dường như anh đã cảm thấy dễ chịu hơn sau khi nếm được giọt máu ngọt ngào của cô, thừa lúc cô không kịp phản ứng, lưỡi to tiến quân thần tốc tiến vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, cướp đoạt lấy hơi thở của cô, nếm hết vị ngọt của cô.

Thả đi? Nếu để cô đi lần nữa, anh sẽ viết tên Lê Dật Phi ngược lại!