Chương 40: Muốn côn ŧᏂịŧ làm sạch.

Vào lúc mười một giờ mười lăm phút tối, tiếng mở cửa sẽ đặc biệt rõ ràng trong hành lang tối tăm tĩnh mịch.

Loan Yên không muốn buổi sáng lại phải thức dậy trên chiếc giường trống trải lạnh lẽo, vậy nên cô đã thương lượng với Lục Thịnh, hôm nay cô sẽ ngủ ở chỗ anh, cùng lắm thì ngày mai phải dậy sớm.

Phòng của Lục Thịnh cách phòng cô không xa, biệt thự này cách âm rất tốt, cô bước đi nhẹ nhàng, những khách mời khác trong phòng khó có thể chú ý đến cô, cô sợ nhất sẽ gặp phải người đột nhiên đi ra ngoài.

Sợ cái gì chứ?

Loan Yên còn chưa tới cửa phòng Lục Thịnh, cô đã nhìn thấy cửa phòng Cố Cảnh Minh phía trước đã mở ra, cô vội dừng lại, ngay sau đó, Cố Cảnh Minh ném Hàn Tâm xuống đất như ném rác, không nặng không nhẹ "bịch" một tiếng, không gây ra tiếng động quá lớn.

Cô giật mình, điều khiến cô kinh ngạc hơn chính là bộ dạng nhếch nhác của Hàn Tâm, trước ngực lộ ra mảng thịt sữa lớn, mấy chiếc cúc áo đều bị cởi ra, trong khi Cố Cảnh Minh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa đen tuyền, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi mỏng cũng không có chút huyết sắc, giữa hai lông mày càng thêm u ám, cằm hơi nâng lên, từ trên cao nhìn xuống Hàn Tâm giống như nhìn con kiến

trên mặt đất, giống như ma cà rồng trong đêm tối, quyến rũ lại độc ác.

Loan Yên có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng có thể nhìn thấy Loan Yên, Loan Yên phản ứng kịp thời, quay người chạy về phòng mình.

Cô không cho rằng lúc này mình nên làm thánh mẫu, tới giúp Hàn Tâm giải vây, cô không thích Hàn Tâm, Hàn Tâm cũng sẽ không nhận ân huệ của cô.

Sau khi nhận được thư, một người phụ nữ tưởng mình đã nắm chắc chiến thắng trong tay, chủ động chạy đến phòng của người đàn ông để hiến thân, lại bị người đàn ông đó ném ra ngoài, chuyện mất hết mặt mũi này càng ít người biết càng tốt, tốt nhất là giả bộ như chưa nhìn thấy gì.

Hàn Tâm nắm chặt nắm đấm ngã xuống đất, toàn thân cô ta run rẩy, Cố Cảnh Minh chính là cố ý làm như vậy! Khi cô ta gõ cửa, anh ta không để cô ta đi ngay mà còn nói vài lời khó hiểu, giả vờ không hiểu mục đích của cô ta, cô ta lầm tưởng anh ta cũng có ý tứ kia nên chủ động cởϊ qυầи áo ra.

Anh ta là một con quỷ! Tất cả những gì anh ta làm chỉ là hạ nhục cô ta, nhìn cô ta xấu mặt!

Cố Cảnh Minh hoàn toàn không để ý cảnh tượng này bị nhìn thấy, lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng Loan Yên, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tâm, mở môi mỏng lạnh lùng nói: “Cút.”

Loan Yên chạy về phòng, nhanh chóng khóa cửa lại.

Từ nhỏ cô đã sống trong hoàn cảnh đặc quyền, dù mẹ cô có đối xử với cô thế nào, ít nhất sẽ không để cô bị bắt nạt, khi cô bước vào làng giải trí, Loan Nhiên sẽ ở bên cạnh giúp đỡ cô, mặc dù cô biết trong giới này có rất nhiều nam nữ ngủ vì vị trí cao, nhưng đây là lần đầu tiên Loan Yên trực tiếp nhìn thấy, bị ném ra ngoài một cách nhục nhã như vậy, nhất thời cô vẫn có chút bối rối.

Mọi người đều biết Cố Cảnh Minh không gần nữ sắc, ngoài lạnh lùng trong giới, còn có tin đồn riêng tư rằng anh ta bị điên, Loan Yên hợp tác với anh ta đã hiểu rõ vế trước, hôm nay cô đã xác nhận được vế sau.

Rõ ràng anh ta có cách tốt hơn để từ chối Hàn Tâm, nhưng anh ta nhất định phải cực đoan như vậy, điều đó chỉ có nghĩa là, anh ta cố ý làm vậy.

Loan Yên nhớ lại ánh mắt lạnh lùng u ám của Cố Cảnh Minh thì rùng mình, người đàn ông này là một kẻ điên u ám, cô nhất định phải tránh xa anh ta!

Cô dựa vào cửa, gửi tin nhắn thoại cho Lục Thịnh, để anh đến phòng cô, cô không muốn ra ngoài nữa, sợ là sẽ gặp lại Cố Cảnh Minh, điều này sẽ tạo ra bóng ma tâm lý cho cô.

Chưa đầy hai phút, cửa phòng cô đã bị Lục Thịnh gõ.

Vốn dĩ bọn họ cách nhau không xa, nếu Loan Yên đi một phút, có lẽ cô sẽ không nhìn thấy cảnh tượng giữa Hàn Tâm và Cố Cảnh Minh, coi như cô xui xẻo.

Loan Yên mở cửa, cái đầu nhỏ vươn ra nhìn xung quanh, không thấy Hàn Tâm và Cố Cảnh Minh đâu cả, cô xác định không có ai khác mới kéo Lục Thịnh vào, giống như tiểu tình nhân đang vụиɠ ŧяộʍ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cô ôm lấy eo hẹp cường tráng của anh, vùi vào trong ngực anh, tủi thân nói: "Lục Thịnh, Lục Thịnh, vừa rồi em sợ muốn chết..."

"Sao vậy? Ngoan, đừng sợ." Lục Thịnh vỗ lưng cô an ủi.

Loan Yên suy nghĩ một chút, nói với anh: “Lúc em chuẩn bị tìm anh, Hàn Tâm... vừa bị Cố Cảnh Minh đuổi ra khỏi phòng.”

Nói là đuổi còn nhẹ nhàng, hành động của Cố Tĩnh Minh chắc chắn là ném, ném một cách tàn nhẫn.

Cô vừa nói, Lục Thịnh liền hiểu, cho dù không phải là ngành giải trí, bất kỳ ngành nào cũng sẽ có rất nhiều nam nữ sử dụng quy tắc ngầm để đạt được vị trí cao hơn, chỉ là giới công nghiệp đã phóng đại những chuyện này lên, Hàn Tâm muốn tìm Cố Cảnh Minh cũng vì sự nghiệp sau này, cô ta cho rằng cùng lắm thì mình bị Cố Cảnh Minh từ chối, nhưng cô ta không ngờ rằng, Cố Cảnh Minh sẽ sỉ nhục mình một cách tàn nhẫn như vậy.

Loan Yên vô tình nhìn thấy, nhưng chỉ cần không nói nhảm, cô sẽ không gặp phải quá nhiều phiền toái, dù sao bọn họ cũng không muốn vạch trần chuyện bê bối như vậy, điều này sẽ không có lợi cho bất kì ai.

Lục Thịnh biết cũng phải giả vờ như không biết, anh sờ sờ cái đầu nhỏ của cô nói: "Coi như không nhìn thấy, đừng nghĩ nữa, không sao đâu."

Loan Yên gật đầu, thật ra loại chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát, chờ trời sáng cũng không có chuyện gì xảy ra, hai người trong cuộc Hàn Tâm và Cố Cảnh Minh cũng sẽ không để ở trong lòng, cô không cần phải xoắn xuýt quá nhiều, chuyện quan trọng hơn là, trước mặt cô lúc này chính là Lục Thịnh.

"Lục Thịnh, sau khi quay xong ở Gia Trấn, em có thể dẫn anh đi gặp em gái em không?"

Loan Yên rất khẩn trương, sợ anh cảm thấy quá nhanh, lại sợ Loan Nhiên không đồng ý với cô và Lục Thịnh, nếu không có sự đồng ý của em gái, gặp mẹ cô sẽ càng khó hơn, làm sao cô dám trực tiếp đưa Lục Thịnh đi gặp mẹ mình?

Hai mắt Lục Thịnh đột nhiên sáng lên, trong con ngươi đen nhánh lóe lên một tia sáng, anh thấp giọng nói: "Được."

Đó là gia đình của Yên Yên, người thân thiết nhất với cô, nếu cô bằng lòng để anh gặp, điều đó có nghĩa là cô muốn ở bên anh lâu dài.

Nói Lục Thịnh không khẩn trương là giả, anh mơ hồ đoán được gia cảnh của Loan Yên tốt bao nhiêu, gia đình như vậy chưa chắc sẽ đơn giản đồng ý cho anh lấy Loan Yên, nhưng cho dù có một chút cơ hội, một chút khả năng ở bên cạnh Loan Yên, anh cũng sẽ liều mạng.

Anh dứt khoát đồng ý khiến cho Loan Yên có lòng tin, Loan Yên nhiệt tình ôm lấy cổ Lục Thịnh, vui vẻ nhảy lên thân hình cao lớn của anh, Lục Thịnh ôm cô, vòng cánh tay cường tráng ôm lấy eo cô, sự mềm mại của người phụ nữ hoàn toàn phù hợp với sức mạnh của người đàn ông, cô cuộn lại trong ngực anh, còn gì thích hợp hơn thế này.

“Em đã tắm chưa?” Anh hỏi.

Loan Yên lắc đầu, môi đỏ hôn lên hầu kết của anh, quyến rũ nói: "Yên Yên rất ngoan, tiểu huyệt đang đợi Lục Thịnh đến tắm rửa ~"

Hầu kết của Lục Thịnh vô thức nhấp nhô, anh muốn đến phòng tắm, nhưng Loan Yên lại không muốn, cuống họng không tự giác làm nũng nói: "Tiểu huyệt của Yến Yên rất mỏng manh, không thể rửa bằng nước, không muốn đến phòng tắm."

"Vậy em muốn rửa bằng gì?" Lục Thịnh giả vờ không hiểu, nhếch môi cố ý dẫn dắt cô.

Loan Yên nháy mắt quyến rũ, sau khi tẩy trang, lông mi cong vẫn dày và rậm, hơi nước trong mắt tạo thành những sợi tơ quyến rũ, siết chặt Lục Thịnh, cô nhẹ giọng cười nói: “Muốn đại dươиɠ ѵậŧ của Lục Thịnh làm sạch cho Loan Yên, tiểu huyệt của Yên Yên chỉ nhận đồ của Lục Thịnh, thứ khác không được ~"

Người đàn ông nào có thể thờ ơ sau khi nghe những lời nói dâʍ đãиɠ như vậy từ vưu vật trong ngực mình, trừ khi anh là người vô nhân đạo.

Lục Thịnh là một người đàn ông cứng rắn không thể cứng rắn hơn, anh mυ"ŧ lấy cái miệng nhỏ ngọt ngào quyến rũ của Loan Yên, không cần anh hao tâm tổn trí, Loan Yên tự động mở môi đỏ ra, đầu lưỡi liếʍ môi anh, nhiệt tình đáp lại anh, hai môi sát nhau, hai lưỡi dây dưa, không ai muốn buông đối phương ra, nước bọt hòa quyện vào nhau, nếm hết mật hoa trong miệng cô.