Chương 4.1: Tám năm trước (1)

Hải đảo, tám năm trước.

Mùa hè tháng bảy, mặt trời chói chang trắng xoá chói mắt, ở hải đảo thành thị này bốn mùa đều như vậy, một số người đi bộ cởi trần, vài người tiểu thương vừa gánh hàng rong rao bán dừa vừa quạt quạt, Loan Yên đội mũ rơm trên đầu. Chiếc mũ rơm thô ráp bình thường cũng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người.

Không ít người chú ý đến thiếu nữ xinh đẹp đến từ nơi khác này, nhưng Loan Yên lại không để ý đến ánh mắt của người khác mà cô chỉ chăm chú đếm các tòa nhà.

Mười năm trước, nơi này vẫn là một khu đất bằng phẳng, lúc nhỏ Loan Yên thường xuyên chơi ở khu này, sau này mới xây dựng nhiều nhà cao tầng, trải qua gần mười năm, các tòa nhà đều không còn mới nữa, Loan Yên đếm đến toà nhà có bảng số nhà đã phai màu, cô đã tìm thấy căn nhà mình muốn thuê, cô đã nhắn tin với người kia, hẹn ở dưới tòa nhà để trao đổi.

Một người đàn ông đứng dưới lầu, mặc chiếc áo phông đen tuyền, tóc cắt rất ngắn, cúi đầu không nhìn rõ mặt, miệng ngậm điếu thuốc, ánh đèn cam lúc sáng lúc tối, làn khói mỏng bay ra, anh ta rất cao, cho dù cúi đầu hay xoay người cũng có thể nhìn ra được.

Loan Yên bước đến gần anh, lễ phép nói: "Xin chào, anh là người cho thuê phòng đúng không?"

Lục Thịnh nghe thấy giọng nữ thì nhíu mày, mặc dù giọng của cô gái rất dễ nhận biết, âm sắc rất êm tai, nghe xong vẫn có thể nhớ kỹ được.

Anh ngẩng đầu lên, cô gái nhỏ mặc một chiếc váy trắng, vòng eo tinh tế, bộ ngực đầy đặn đáng để mong đợi, điều nổi bật hơn cả dáng người chính là vẻ ngoài của cô, xinh đẹp kiều mị, có khí chất phi thường, trên gương mặt có chút mập khiến ngũ quan quá xinh đẹp lại thêm cảm giác non nớt.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Loan Yên ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông này còn trẻ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Không thể nghi ngờ rằng anh ta rất anh tuấn. Các đường nét trên khuôn mặt anh ta trông rất đẹp cho dù chúng có tách rời hay kết hợp như thế nào đi chăng nữa. Ngũ quan tinh xảo không thiếu cương nghị, hình dáng góc cạnh thâm thúy rõ ràng, lông mày hơi nhếch lên, mũi cao và thẳng, đuôi mắt hơi nhếch lên, trời sinh dáng vẻ giống tên lưu manh vô lại, tính công kích rất mạn, nhưng không hiểu sao Loan Yên lại cảm thấy anh ta là một người rất đàng hoàng.

Thấy cô gái xinh đẹp, lông mày Lục Thịnh vẫn không buông lỏng, anh ta dập tàn thuốc, điềm nhiên nói: "Tôi không cho thuê nữ, tôi là đồng thuê nhà với người cùng giới, tôi đã viết rất rõ ràng."

Đúng vậy a, quá rõ ràng là Loan Yên không dám tiết lộ mình là con gái trong đoạn tin nhắn mà cô đã gửi.

Loan Yên vội vàng nói: "Tôi sẽ không phá đồ của anh, tôi hứa sẽ là người thuê tốt, anh có thể cho tôi thuê không? Anh là người cho thuê duy nhất trong toàn bộ cư xá này, tôi có thể trả tiền thuê gấp đôi, gấp ba lần cũng được ..… ”

Lục Thịnh trong nháy mắt đã biết cô hẳn là một tiểu thư nhà giàu, quần áo cô mặc không hề rẻ, cho dù không phải là đại phú đại quý thì cô cũng là người được một gia đình có tiền cưng chiều mà ra, cô ấy chắc chắn còn ở vị thành niên. Để cô ở có thể sẽ gây ra phiền phức, bất chấp trong lòng nới lỏng như thế nào, lý trí Lục Thịnh vẫn không muốn cho cô thuê.

“Sống với tôi, em không sợ sao?” Lục Thịnh nói.

Thuê ở đây có nghĩa là sống chung với một người đàn ông.

Loan Yên chần chừ hai giây, Lục Thịnh quay người rời đi, Loan Yên sốt ruột nắm lấy vạt áo của anh, vội vàng nói: "Không sợ, không sợ! Xin anh hãy để cho em sống ở đây đi, em thật sự không có nơi nào để ở ...… ”

Lục Thịnh quay đầu lại, nhìn đốt ngón tay trắng nõn như ngọc của cô đang kéo vạt áo của mình, móng tay ngắn cũn cỡn màu hồng nhạt, khi bắt gặp ánh mắt trong veo của cô, trông cô thật đáng thương như một chú cún con bị bỏ rơi. Xùy xùy, phảng phất như không giúp cô sẽ là một tội ác tày trời.

Lục Thịnh đột nhiên miệng đắng lưỡi khô, không hiểu sao cứ như vậy mà mềm lòng, không nhịn được mắng một tiếng, "Chết tiệt!"

Loan Yên bỗng nhiên rút tay về, cho rằng cô đã xúc phạm anh.

Lục Thịnh mím môi, nhẹ gật đầu nói: "Tôi không có mắng em, đi thôi."

Đó là một lời nói xem như đáp ứng cho cô thuê ở đây.

Loan Yên vui mừng khôn xiết, kéo vali đi theo anh.

Lục Thịnh nghĩ tới điều gì đó, quay người lại, mũi của Loan Yên suýt nữa đập vào lưng anh, vóc dáng cô cũng không thấp, nhưng Lục Thịnh cao ít nhất cũng một mét chín, chân dài quá phận.

Anh lấy từ trong ví ra một thẻ căn cước đưa cho cô, nói: "Bên kia đường là đồn cảnh sát."

Loan Yên nhìn một chút, anh tên là Lục Thịnh, lớn hơn cô hai tuổi.

Theo trực giác, Loan Yên cho rằng anh không phải người xấu, liền đưa chứng minh thư cho anh xem, Lục Thịnh bĩu môi, cô bé này thật sự chưa đủ tuổi, đọc xong trả lại cho cô, liền dẫn cô lên lầu.

Loan Yên đang kéo một chiếc vali to lớn, cầu thang kiểu cũ, không có thang máy, hành lang hẹp, quả thực cô rất khó kéo chiếc vali nặng nề này lên.

Lục Thịnh không nói hai lời nhận lấy vali trong tay cô, bước chậm lại leo lên cầu thang để chắc chắn rằng cô có thể theo kịp tốc độ của anh, xách vali lên, cảm giác nó nhẹ như bên trong không có gì

Cô dừng lại, tầm mắt rơi vào cánh tay anh, nước da màu lúa mì khỏe mạnh dưới ánh nắng quanh năm, cơ bắp nổi lên những đường gân xanh do gắng sức, cẳng tay mịn màng đầy nam tính gợi cảm.

Mặt Loan Yên đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh ..."

Lục Thịnh nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ bừng của cô, lỗ tai của anh khó chịu mà nóng lên, hiếm khi anh có thể lúng túng như bây giờ, "ừm", chính là cách đáp lại.

Đi đến tầng ba, Lục Thịnh đưa cô vào.

Loan Yên nhìn quanh thì thấy nhà cửa sạch sẽ, quần áo không để bừa bộn, ngôi nhà lớn hơn cô tưởng tượng, có ba phòng ngủ và một phòng khách, theo lý mà nói hẳn là giống ngôi nhà của một gia đình nhỏ sống ở đây.

"Em ở trong căn phòng này."

Lục Thịnh chỉ chỗ cho cô, Loan Yên bước vào phòng ngủ, trong phòng có ném một quả bóng rổ, hình như đây là phòng của anh, có một phòng tắm riêng, cửa sổ rộng rãi và sáng sủa, điều thu hút ánh mắt của Loan Yên chính là dây chuông gió treo trên bệ cửa sổ.

Thủy tinh màu xanh ngọc lục bảo, được buộc vào từng sợi dây thừng, có hình dáng nhẵn nhụi, nó không có gì nổi bật, dưới ánh nắng vẫn tỏa sáng, đơn giản mà độc đáo, leng keng trong gió.

Loan Yên từ khi còn học tiểu học đã rất thích âm nhạc, cô rất thích những thứ phát ra âm thanh, chiếc chuông gió ở nhà cô tinh xảo hơn thế này rất nhiều, nhưng nó không thú vị bằng chiếc chuông gió ở đây, cô chưa bao giờ nghĩ rằng thủy tinh cô ấy nhặt khi còn nhỏ có thể làm thành chuông gió.

"Lục Thịnh, đây là phòng của anh sao?"