Chương 5.1: Anh có thể gọi em là Yên Yên (1)

Sau khi kết thúc cuộc gọi, trời đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn trên bầu trời chuyển sang màu tím nhạt, những tia hào quang ngoài cửa sổ xuyên qua cửa sổ, phủ lên mặt kính biển một lớp màu sắc huyền ảo, chuông gió nhẹ nhàng va chạm, rung rinh chuông.

Loan Yên vừa xuống máy bay liền vội vàng giải quyết chuyện thuê nhà nên cũng không thèm ăn, cô ngửi thấy cỗ mùi thơm của thức ăn, cô bước ra khỏi phòng, Lục Thịnh đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa, các món ăn trông rất đơn giản, giống như chính anh tự làm.

Loan Yên không nghĩ tới anh còn biết nấu cơm, bụng cô kêu đói cồn cào nhưng không thể không có ý tứ, ở nhà người ta còn ăn đồ ăn của người ta.

Đôi mắt phía sau nóng bỏng đến mức Lục Thịnh khó có thể bỏ qua.

Cô gái nhỏ trông mong, nhìn anh bằng ánh mắt của một con vật nhỏ đáng thương, đôi mắt ươn ướt, trong veo và sáng ngời, giống như suối trong veo đung đưa trong mắt, không có chút tạp chất, đẹp đẽ tự nhiên.

Mẹ nó! Làm sao lại đáng yêu như thế!

Lục Thịnh khoá chặt lông mày chịu đựng một chút, cuối cùng vẫn là không thành công, nơi nào đó trong l*иg ngực mềm nhũn, lấy thêm bát và đôi đũa, hướng về phía Loan Yên nói: "Lại đây."

Hai mắt Loan Yên sáng lên, cô lon ton chạy tới, ngồi đối diện anh, cười tươi như hoa nói: "Cảm ơn anh Lục Thịnh, anh thật là tốt."

Lục Thịnh sững sờ, đây được coi là cái gì? Bị phát thẻ người tốt?

Bất quá cô gái nhỏ ăn thật ngon, Lục Thịnh vốn tưởng rằng cô nương duyên dáng này sẽ kén chọn, chí ít hẳn là không quen với căn phòng đơn sơ, không quen ăn những món ăn này, nhưng Loan Yên thật sự rất hiền hòa, tính tình không có gì phải nói, giống như em gái nhà bên, thật dễ dàng khiến người ta sinh ra hào cảm.

Loan Yên sau khi cơm nước xong xuôi liền chủ động nói, "Lục Thịnh, em có thể giúp anh rửa bát."

Lục Thịnh kinh ngạc, thấy cô mười ngón tay đều không có chạm vào nước xuân, anh lười biếng ngoắc ngoắc môi nói: "Nếu làm vỡ sẽ phải bồi thường tiền."

Kỳ thực, Loan Yên có thể rửa bát, chỉ là cô rửa tương đối chậm.

Lục Thịnh tựa vào khung cửa nhìn cô.

Cô rửa rất cẩn thận, lau sạch các góc cạnh, các vết trên đầu ngón tay cho thấy cô đã học một loại nhạc cụ, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn không thua gì bát sứ trắng, các đốt ngón tay mảnh mai tinh tế như hành lá, cổ tay trắng ngọc thủ, nhìn thêm vài lần liền cảm thấy hoảng sợ, ít nhất Lục Thịnh là cảm thấy khô nóng.

Loan Yên vẫn đang mặc chiếc váy liền áo dài tay, ống tay áo tương đối rộng, rất dễ bị ướt bên cạnh chậu rửa bát, nhưng tay cô đã bẩn rồi nên không thể xắn tay áo lên được, cô quay lại nhìn Lục Thịnh và khẽ gọi anh cầu cứu: "Lục Thịnh ... anh có thể giúp em xắn tay áo được không?"

Trái tim Lục Thịnh run lên.

Cô không biết rằng khi cô gọi tên Lục Thịnh với một giọng điệu quyến rũ như vậy quả thực có thể mị đến chảy ra giọt nước.

Anh phải cúi xuống sao cho phù hợp với chiều cao của cô, phòng bếp là nơi rộng lớn như vậy, cứ như vậy hai người bọn họ hẳn là phải cách nhau rất gần, cô vừa chạm vào nước, tay còn lạnh, so sánh với nhiệt độ cơ thể của Lục Thịnh rất cao, cả hai tạo thành một tác động của băng và lửa khiến tất cả các đầu ngón tay của cô run lên, cô không tự chủ được tiến lại gần anh, Loan Yên từ bỏ cái gọi là khoảng cách an toàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thịnh anh tuấn bên cạnh, trán cô khẽ chạm vào anh.

Trên mặt ngứa đến tận tâm can, Lục Thịnh nhíu mày, anh càng thêm xao động, xắn tay áo nói: "Được rồi."

Lục Thịnh đột ngột ngẩng đầu lên, Loan Yên ở quá gần, khóe môi của cô trong nháy mắt vừa vặn lướt qua mặt Lục Thịnh, hai người đều dừng động tác lại, giống như ảo giác, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.

Loan Yên khẩn trương lui về sau một bước, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ theo.

Bầu không khí có chút mập mờ, nhịp tim Loan Yên đập quá nhanh, cô muốn tìm chuyện đúng đắn để nói, một lúc lâu sau mới quay đầu lại, nói: "Lục Thịnh, về sau lúc anh nấu phần ăn có thể nấu thêm một phần cho em được không? Tiền mua đồ ăn em sẽ trả một nửa."

Lục Thịnh lấy lại tinh thần, đáp: "Được."

Loan Yên cười cười, hai gò má bay mây đỏ, dung mạo cô vũ mị, nhưng thật ra lúc cười thật mềm mại dễ thương, nói: "Anh có thể gọi em là Yên Yên."

Lục Thịnh không gọi, anh hắng giọng nói: "Tôi về phòng trước."

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng loại hành vi này quả thực khiến người ta nghi ngờ là bỏ trốn.

...