Chương 7: Phát hiện kỳ diệu

Ngay khi Kỷ Hòa vừa nhúng con gà xuống hồ nước, van nước dưới đáy hồ tự động mở ra, nước lẫn lông gà chỉ trong chốc lát biến mất hoàn toàn.

Ngay sau đó, vòi nước bắt đầu tự động chảy ào ào, nhanh chóng làm đầy hồ nước trở lại. Thật thần kỳ!

Kỷ Hòa tròn mắt ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Lợi hại thật!"

Cô tò mò đưa tay vào hồ nước, thử thu nước vào không gian của mình. Kết quả, toàn bộ hồ nước biến mất ngay trước mắt cô.

Kỷ Hòa ngớ người: "..."

Nếu cô nói cô không cố ý, liệu có ai tin không? Cô chỉ tò mò thử xem sao mà thôi, sao lại hết sạch nước rồi?

Phải làm sao đây?

May thay, vòi nước lại bắt đầu chảy, làm đầy hồ nước một lần nữa, khiến Kỷ Hòa thở phào nhẹ nhõm. Lần này, cô không dám thu nước nữa, ngồi xuống ghế và bắt đầu công việc.

Dù những con gà ở đây to lớn, nhưng các bước xử lý vẫn giống như thường lệ. Kỷ Hòa lại là người thành thạo trong nghề, chỉ chốc lát đã quen tay.

Không phải tự khen, nhưng trong nhóm người này, chắc chẳng mấy ai sánh được với cô. Cô đã từng làm việc tại trang trại gà suốt hai kỳ nghỉ hè cơ mà.

Nếu không vì dịch cúm gà khiến trang trại đóng cửa, cô cũng chẳng nỡ rời đi.

Kỷ Hòa nhanh chóng nhổ lông, mổ bụng, rửa sạch sẽ từng con gà, rồi đặt thịt gà lên băng chuyền. Thế nhưng, băng chuyền vẫn không nhúc nhích và phát ra tiếng nhắc nhở điện tử cứng nhắc.

"Không đạt tiêu chuẩn, xin hãy xử lý gà sạch sẽ hơn."

Kỷ Hòa: "???"

Không phải chứ, như thế này mà còn chưa sạch sao? Chỉ còn lại thịt và xương thôi mà!

Không còn cách nào khác, Kỷ Hòa đành phải bắt đầu lại. Cô gỡ bỏ toàn bộ xương gà rồi thử đưa lên băng chuyền một lần nữa.

Nhưng vẫn bị báo không đạt tiêu chuẩn. Cô lại chặt bỏ đầu gà, cổ gà, phao câu gà và thử lại, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

Quyết tâm, Kỷ Hòa chặt luôn cả cánh gà rồi thử lần nữa. Nếu vẫn không đạt, cô sẽ phải chặt cả đùi gà. Cuối cùng, hệ thống cũng báo đủ tiêu chuẩn và thịt gà nhanh chóng được truyền đi trên băng truyền.

Kỷ Hòa không biết nên vui hay buồn nhiều chút vì mất đi phần đùi gà, tưởng đâu cần phải bỏ phần đùi nữa chớ!

Thở dài, cô nhặt hết đầu gà, cổ gà, cánh gà, và nội tạng gà vào trong không gian của mình. Nghĩ lại, đến lông gà cô cũng không buông tha, vì chúng có thể dùng để làm chổi lông gà sau này.

Những thứ mà người khác chê bỏ, cô không chê, càng nhiều càng tốt.

Vừa đúng lúc cô đang tiếc tiền mua thịt, nếu có thể tận dụng ở nông trại thì thật là tốt nhất.

Không gian lưu trữ cấp 3 của Kỷ Hòa rất rộng lớn, khoảng 1000 mét khối, nhưng số đồ cô mua chỉ chiếm một phần nhỏ.

Tuy nhiên, bên trong không được sắp xếp gọn gàng, các món đồ nằm lộn xộn. Mặc dù có nhiều đồ vật nhưng lại không có bồn chứa, nên thịt tạm thời phải xếp chồng lên nhau trên mặt đất. May mắn là máu loãng không chảy lung tung trong không gian.

Kỷ Hòa ghi nhớ việc mua thêm bồn chứa và cúi đầu tập trung làm việc.

Cô dùng chân đạp lên gà để giữ chúng không di chuyển, rồi hai tay cùng nhau nhổ lông gà với tốc độ nhanh gấp đôi.

Động tác nhanh đến mức suýt tạo thành ảo ảnh trong không trung. Cô vừa nghiến răng vừa nhổ lông gà, hăng hái làm việc mà không cảm thấy vết thương đau đớn gì, cô còn muốn phân thân ra làm hai để làm việc tiện hơn.

Tâm trạng của Kỷ Hòa lúc này đã thay đổi. Khi nảy cô làm việc cho nông trại với tư cách là công nhân chuyên nghiệp, tuân thủ quy tắc.

Bây giờ, cô làm cho chính mình, cô liều mạng dốc toàn bộ sức lực!

Những bộ phận của gà như lòng gà, cánh gà đều thuộc về cô, thậm chí cả phao câu gà cô cũng không lãng phí, có thể dùng để nuôi đống tôm hùm đất và cua.

Khẩu hiệu của cô là: Nếu không làm đến chết thì không dừng lại! Lao động là vinh quang!

Chỉ trong một nửa thời gian so với trước đây, Kỷ Hòa đã xử lý sạch sẽ một con gà. Không chút do dự, cô nhanh chóng làm sạch và đặt các phần như đầu gà, cổ gà, cánh gà, nội tạng và phao câu lên băng chuyền.

Quả nhiên, hệ thống xác nhận đạt tiêu chuẩn và gà được truyền đi.

Kỷ Hòa cảm thấy hài lòng khi bắt đầu xử lý con gà thứ ba.

Cứ như thế, trong vài giờ tiếp theo, cô liên tục lặp lại quá trình gϊếŧ và xử lý gà.

Khi không có gà để mần nữa, cô bỗng hóa thành một sát nhân gϊếŧ gà vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn, ra tay không thương tiếc với bầy gà.

Sau khi gϊếŧ một loạt gà, cánh tay cô đã mỏi nhừ.

Cô tạm dừng, xách theo gà đến góc để nhổ lông, lóc xương và thực hiện các bước khác. Dần dần, Kỷ Hòa rút ra được kinh nghiệm.

Chẳng phải chỉ cần có thịt là được sao? Những con gà này có con béo, con gầy, lượng thịt mỗi con cũng khác nhau.

Dù sao thì máy móc cũng không quy định xương phải được lóc sạch thịt. Cô quyết định để lại một chút thịt trên xương, không lóc sạch hoàn toàn.

Kết quả là máy móc vẫn xác nhận đạt tiêu chuẩn. Kỷ Hòa cảm thấy hài lòng, đúng là phải thử nghiệm mới biết được.

Lần sau, cô cũng không lóc thịt không quá kỹ lưỡng, chỉ lóc một lớp thịt dọc theo xương. Như vậy không chỉ giúp cô lóc thịt nhanh hơn mà còn tiết kiệm được thêm một phần thịt cho mình.

Đúng là phát hiện mới mà.

Khi xử lý xong con gà cuối cùng, Kỷ Hòa cầm lấy con dao lớn, ngẩng đầu chuẩn bị tiếp tục gϊếŧ gà.

Nhưng khi nhìn quanh chuồng gà, cô thấy nó vắng vẻ, chẳng còn bóng dáng con gà nào.

Kỷ Hòa: “……”

Chẳng lẽ chúng đã trốn thoát hết rồi sao?

Cảm giác vẫn chưa đủ thoả mãn. Kỷ Hòa có chút không hài lòng, nhưng khi chuồng gà không còn gà, cô cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể từ từ đi tới cửa, cởi bỏ quần áo lao động, treo lên trên.

Trước đó cô vội vàng tích cóp đồ nên không cảm nhận được gì, nhưng lúc này cô dừng lại, mỗi bước đi đều cảm thấy đau đớn khắp người. Cô cúi đầu nhìn xuống, cánh tay và đùi có vài vết máu chảy đầy, mặc lên quần ngắn, lộ rõ vết thương đáng sợ bên trong. Dù lượng máu ra ngoài không nhiều, nhưng vẫn có một ít chảy ra.

Thảm không nỡ nhìn.

Trong không gian hiện tại không có thuốc, Kỷ Hòa muốn xử lý cũng không có cách.

Cô chỉ có thể chịu đựng, đau đớn trên cơ thể càng trở nên rõ ràng hơn.

Lúc này thậm chí cảm giác xương cốt cũng bắt đầu đau.

Kỷ Hòa vô cùng hi vọng trò chơi này có thể kí©h thí©ɧ dị năng, để cô tỉnh lại một khả năng như trị liệu. Có lẽ nó có thể giúp giảm đi cảm giác đau khi bị thương, không cần phải chịu đựng đau đớn như thế này!

Kỷ Hòa suy nghĩ một chút, sau đó hồi thần lại.

Cô nhìn lên đồng hồ đếm ngược, chỉ còn 15 phút nữa mới kết thúc.

Cô đẩy cửa chuồng gà, nhưng không mở được. Có vẻ như phải đợi đến giờ mới có thể mở ra, hoặc có thể truyền tống chúng đi ra ngoài, hoặc...

Nếu có thời gian, thì cô sẽ dành để nghỉ ngơi. Kỷ Hòa quyết định đi dạo xung quanh chuồng gà, cũng để giảm bớt lực chú ý của mình.

Mặc dù gọi là chuồng gà, nhưng thực ra nó là một không gian rộng lớn, không có phòng ở, chỉ có gà được nuôi thả tự do bên trong. Hiện tại không có gà, nhìn thấy không gian trống trải, cô cảm thấy bất an.

Cô cúi đầu đi vòng quanh trong căn phòng, mỗi góc đều không thể buông lỏng, trong lòng nảy sinh một loại ảo tưởng, gà lớn như vậy đều tập trung ở trong đây, liệu không biết chúng có giấu trứng ở đâu không?