Chương 8: Phát Hiện Bất Ngờ

Xem xem cô phát hiện gì nè?

Trứng gà! Những quả trứng gà to đùng giấu kỹ trong đám cỏ dại gần chân tường. Nếu bỏ lỡ, chẳng phải quá đáng tiếc sao?

Kỷ Hòa nhanh chóng bước đến, lập tức nhặt những quả trứng gà lên, rồi ngay lập tức cất vào không gian của mình, cảm thấy cả người lại tràn đầy sức sống.

Còn gì tuyệt vời hơn việc nhặt được trứng gà siêu to khổng lồ miễn phí không?

Đối với cô, không có chuyện gì tuyệt vời bằng, hôm nay thần may mắn đang phù hộ cô thì phải.

Kỷ Hòa ngồi xổm xuống, cẩn thận tìm kiếm trong bụi cỏ, không bỏ sót chỗ nào. Động tác của cô thuần thục và kiên nhẫn. Chỉ trong chốc lát, cô đã tìm thấy quả trứng thứ hai.

Phát hiện này càng làm cô thêm động lực.

Trong thời gian còn lại, cô cẩn thận lục lọi từng bụi cỏ khác, nhưng vận may không còn như ban đầu. Cuối cùng, cô tìm được tổng cộng ba quả trứng gà lớn.

Dù vậy, Kỷ Hòa vẫn rất hài lòng.

Hôm nay, cô đã tìm được tổng cộng năm quả trứng gà to, một quả cũng đủ để cô no bụng.

Còn 5 phút nữa, Kỷ Hòa không để thời gian trôi qua lãng phí. Cô đi đến hồ nước và bắt đầu lấy nước.

Dù không để uống, cô vẫn có thể dùng nước để rửa rau và giặt quần áo.

Kỷ Hòa yên lặng thu nước trong 5 phút, đến khi thời gian đếm ngược hiển thị kết thúc.

Bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc của hệ thống điện tử:

[Thân ái người chơi tạm thời, chúc mừng bạn đã hoàn thành một phó bản, nông trường bận rộn!]

[Kết quả phó bản sẽ được tính toán sau 15 phút. Lúc này, bạn có 15 phút tự do hoạt động. Bạn có thể lựa chọn rời phó bản ngay lập tức hoặc ở lại để tự do hoạt động. Sau 15 phút, bạn sẽ bị truyền tống ra ngoài.]

Sau khi hệ thống dứt lời, không còn âm thanh nào vang lên nữa.

Kỷ Hòa đứng dậy, nhanh chóng bước đến chỗ cổng lớn.

Cô không chọn rời phó bản ngay mà muốn tranh thủ khám phá thêm. Nếu hệ thống đã cho 15 phút an toàn, chắc chắn thời gian này có giá trị và không nên lãng phí.

Hơn nữa, lời nói của hệ thống khiến cô băn khoăn. "Người chơi tạm thời", "tồn tại thông quan"? Điều này có nghĩa là còn có người chơi chính thức? Người chơi chính thức sẽ ra sao? Và "tồn tại thông quan" có nghĩa là gì, có thể trò chơi này sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng?

Dù cửa ải đầu tiên khá đơn giản, nếu không muốn vượt qua, có thể chọn không gϊếŧ gà và chỉ cần chờ đủ thời gian để được truyền tống ra ngoài.

Nhưng nếu bị loại, hậu quả sẽ ra sao? Là quay về M Tinh an toàn, hay là... chết?

Trong lòng Kỷ Hòa có nhiều suy nghĩ, nhưng động tác vẫn không ngừng. Cô bước nhanh đến cạnh cửa và nhẹ nhàng đẩy, cửa đã mở ra.

Khi nãy, cửa còn khóa rất chặt, dù dùng sức mạnh cũng không thể mở.

Kỷ Hòa bước ra khỏi chuồng gà, bên ngoài đã có một số người đang hoạt động. Trên đầu họ đều có dán mosaic, khiến không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ phân biệt được giới tính nam hay nữ.

Nhiều người còn mang trên mình vết máu, trông khá thảm thiết.

Mọi người dường như có một sự hiểu ngầm, duy trì khoảng cách an toàn với nhau, không ai dám lại gần.

Những người này có lẽ đều đã vượt qua phó bản và ở lại. Có vẻ số lượng cũng không ít.

Kỷ Hòa lặng lẽ quan sát, nhận ra rằng ở đây đa số là nam nhân lực lưỡng, cũng có vài nữ nhân nhưng họ đều là kiểu mạnh mẽ, lực lưỡng.

Trong nhóm đó, Kỷ Hòa với dáng vẻ gầy yếu trở nên khá đặc biệt.

Khi Kỷ Hòa quan sát những người khác, họ cũng nhìn lại cô với sự ngạc nhiên về dáng vóc của cô.

Tuy nhiên, sự ngạc nhiên chỉ dừng lại ở đó vì ai nấy đều giữ khoảng cách an toàn, phần vì lớp mosaic trên đầu khiến họ không nhận ra nhau.

Ra khỏi khu vực chuồng gà, mọi người tự động tản ra và đi khám phá những nơi mình muốn.

Kỷ Hòa đã có kế hoạch sẵn trong đầu. Cô khám phá, chủ yếu chọn những góc khuất. Nhưng nông trường quá rộng lớn, nhìn mãi không thấy điểm dừng và toàn là máy móc, không có ai để nói chuyện.

Cô thử giao tiếp với một người máy, nhưng nó chỉ cúi đầu làm việc, không để ý đến cô. Không còn cách nào khác, Kỷ Hòa đành tự mình tìm kiếm trong nông trường.

Thời gian trôi qua từng giây phút, Kỷ Hòa lo lắng không kịp nên chạy chậm. Cô đã tìm kiếm nhiều nơi nhưng vẫn chưa tìm thấy điều mình mong đợi.

Khi bắt đầu nản lòng, cô bất ngờ thấy một nhà máy cũ kỹ, có phần bừa bộn hiện ra trước mắt.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Kỷ Hòa biết đây là nơi mình đang muốn tìm kiếm.

Hào hứng, cô chạy nhanh đến cửa, dùng sức đẩy nhưng cửa không nhúc nhích.

Cô tiếp tục tăng lực nhưng cửa vẫn không mở. Kỷ Hòa bắt đầu lo lắng, không thể nào, chẳng lẽ không vào được?

Khi thời gian cứ tiếp tục trôi qua, Kỷ Hòa buộc mình phải bình tĩnh lại. Chắc chắn phải có cách. Cô rời khỏi cửa chính, quyết định đi vòng ra phía sau xem thử.

Dọc đường, cô không quên quan sát xung quanh. Bên hông nhà máy không có cửa sổ, việc trèo qua cửa sổ là không thể.

Khi đến phía sau, mắt Kỷ Hòa sáng lên, chẳng lẽ lại may mắn như vậy?

Cửa sau của nhà xưởng mở toang, để lộ ra một khoảng trống rộng khoảng 2 mét.

Bên trong, một chiếc robot đầy bẩn thỉu đang dùng chiếc xẻng tự động để dọn dẹp rác rưởi và rác thải, đưa chúng vào xe rác bên cạnh.

Trước mặt robot là một đống nội tạng động vật khổng lồ.

Ban đầu, Kỷ Hòa không nhận ra, nhưng khi nhìn kỹ, cô mới thấy đó là nội tạng cừu.

Cô ngạc nhiên khi biết nông trường này còn nuôi cả cừu, nhưng vấn đề quan trọng nhất hiện tại là nhặt ve chai (nhặt những thứ người ta không cần nhưng có thể tận dụng lại được).

Lụm mau lên.

Lụm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Kỷ Hòa tiến đến gần xe rác, lần này cô nghiêng đầu nhìn vào phía trong, bên trong chất đầy nội tạng động vật, xương cùng da lông, cô không dám vào phòng rác ngay lập tức để tránh bị robot tấn công.

Thấy robot không chú ý đến mình, cô lén lút đưa tay nhặt một phần nội tạng bò và đưa vào không gian lưu trữ của mình.

Robot vẫn tiếp tục làm việc mà không có phản ứng gì.

Lá gan của Kỷ Hòa lớn hơn, cô tiếp tục thu thập nhanh chóng, và chỉ trong chốc lát, toàn bộ xe rác đã được dọn sạch.

Dù chưa biết có bao nhiêu thứ có thể ăn được, nhưng cô sẽ kiểm tra sau khi trở về. Hoàn tất việc thu dọn xe rác, Kỷ Hòa bắt đầu nhắm đến phòng rác.

Cô thử bước vào bên trong, nhưng robot ngay lập tức dừng lại, cơ thể bất động, chỉ có đầu xoay về phía cô và phát ra một tia sáng quét toàn thân Kỷ Hòa từ trên xuống dưới.

Tim cô đập nhanh, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra, cô đứng im không dám nhúc nhích. Kỷ Hòa thoáng nhìn thấy chiếc xẻng sắt khổng lồ trước mặt robot. Nếu nó tấn công, cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Giây phút này, Kỷ Hòa hối hận vì đã mạo hiểm, có lẽ chỉ nên thu dọn rác trên xe rác thôi, dù chậm nhưng an toàn.

Nhưng ngay lập tức, cô lại tự nhủ, dù có cơ hội quay lại, cô vẫn sẽ thử vào phòng rác này.