Chương 11: Mỗi người một vẻ

Đàm Lộ đem câu chuyện khó nói này nói cho Thư Ninh nghe, thật sự là một câu chuyện đáng buồn.

"Năm ngoái thực sự rất khó khăn... Gia Lạc không còn phong độ tốt, trong phiên bản trò chơi hiện tại, một người đi rừng tốt thực sự rất khó kiếm. Trong khoảng thời gian đó, ông chủ Ngụy cùng hai vị huấn luyện viên khác mỗi ngày đều chạy ra ngoài... May mắn thay, về sau đã tìm được Thành Du, bằng không WIT cũng sẽ không đi xa như ngày hôm nay." Đàm Lộ nói đến đây, quay lại giải thích với Thư Ninh, "Thành Du chính là người đi rừng hiện tại của chúng em, Pluto."

"Chị biết." Thư Ninh gật đầu.

Cô biết.

Chuyện này thật sự quá trùng hợp, đêm nay mọi người xung quanh cô, vô tình hay cố ý đều đem đề tài của cậu nói với cô, thậm chí cô còn cảm thấy đây là ông trời đang ám chỉ với cô, trái tim trong l*иg ngực cô lại bắt đầu đập loạn xạ.

Thư Ninh còn đang chìm đắm trong tiếng trái tim đập loạn xạ, đột nhiên cảm nhận được Đàm Lộ bên cạnh đứng lên.

Có một loạt tiếng hét từ đám đông ở cửa, năm nhân vật chính đã quay trở lại. Phòng nghỉ lập tức trở nên nhộn nhịp. Chiếc cúp màu vàng của nhà vô địch xuất hiện đầu tiên, sau đó là huấn luyện viên của WIT, sau đó là một số thân hình màu trắng cam khác, bọn họ theo thứ tự bước vào. Cuối cùng, Thư Ninh cũng nhìn thấy chàng trai khiến cô thường xuyên mất kiểm soát vào đêm nay.

Ánh mắt của Thư Ninh quang minh chính đại mà dừng ở trên người Thành Du cao lớn và bắt mắt nhất ở cửa. Cậu dường như cũng cảm nhận được ánh mắt thăm dò của cô, đồng thời nhìn qua.

Thư Ninh bị người trong cuộc bắt quả tang, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.

Cô cảm thấy nơi nóng, đặc biệt là trên mặt.

Hà Miểu Miểu đi tới bên cạnh, nháy mắt ra hiệu với cô: "Thế nào, em trai này có phải rất đẹp trai không?"

Thư Ninh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, phối hợp mà giơ ngón tay cái lên khen: "Đẹp trai, ánh mắt của cậu đúng là không sai."

Người có giá trị nhan sắc cao trong làng giải trí có rất nhiều, Thư Ninh cũng từng gặp sóng to gió lớn, nhưng cô vẫn không khỏi thở dài, ông trời thực sự đã đối xử rất đặc biệt với cậu.

"Còn không phải sao, tớ đã tự mình kiểm hàng rồi." Hà Miểu Miểu từ trước đến nay luôn tự tin vào thẩm mỹ của bản thân, rất là đắc ý.

Lời này khiến Thư Ninh dựng tóc gáy: "Kiểm tra hàng hóa rồi sao?" Ánh mắt kinh ngạc của cô đảo tới đảo lui trên người Hà Miểu Miểu và Thành Du, cô có chút không thể tin được, "Cậu đã ra tay?"

Nhanh như vậy?

"Tớ nói kiểm hàng không phải ý kia, ý tớ nói là tớ đã gặp cậu ta trước đây rồi." Hà Miểu Miểu bị trí tưởng tượng của Thư Ninh làm cho dở khóc dở cười, cô ấy kiên nhẫn giải thích cho bản thân, "Tớ cũng không phải là thèm trai đẹp, WIT xét cho cùng là tài sản đầu tư của tớ, ông chủ của bọn họ lại là bạn tốt của tớ... Tớ cũng không muốn ăn cỏ gần hang nha."

Nghe xong lời Hà Miểu Miểu nói, Thư Ninh mới thở phào nhẹ nhõm: "Không phải tớ suy nghĩ nhiều, mà là lời nói của cậu quá mập mờ rồi."

Kiểm hàng hay gì đó, nghe rất mờ ám.

"Thế nhưng... cậu thật sự không muốn ăn cỏ gần hang sao?” Thư Ninh hỏi lại, dựa trên sự hiểu biết của cô đối với Hà Miểu Miểu thì cô ấy không có cảm giác đạo đức mãnh liệt như vậy, "Tớ nghĩ rằng cậu không dám nha?"

"Đúng là bị cậu đoán trúng rồi." Hà Miểu Miểu một bộ dạng cô rốt cuộc cũng thông minh, "Chủ yếu là tại Ngụy Thanh vẫn luôn coi tớ là một người đáng sợ, cho nên anh ta đã sớm nói những lời khó nghe để cho tớ đem những suy nghĩ lộn xộn kia thu lại rồi."

Thư Ninh lập tức cảm thấy rằng Ngụy Thanh thật đúng là một người thông minh và quyết đoán.

"Sao cậu không thử xem?" Hà Miểu Miểu đột nhiên nói một câu khiến người ta kinh ngạc, "Cậu là người tốt, Ngụy Thanh có lẽ sẽ không có ý kiến gì."

"Tớ?" Thư Ninh nheo mắt, lập tức chỉ vào bản thân, cười nói, "Cậu biết rõ tớ không thích người nhỏ tuổi hơn tớ mà."

Người yêu cũ của Thư Ninh - Liêu Bách Dự, lớn hơn cô năm tuổi, và cô rất hiếm khi chủ động thảo luận về những chàng trai trẻ tuổi trước mặt Hà Miểu Miểu.

Cho nên khi Thư Ninh nhẹ nhàng mà từ chối đề nghị của Hà Miểu Miểu, Hà Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi, trừng mắt nhìn Thư Ninh, trong mắt tràn đầy khinh thường khẩu vị của Thư Ninh: "Đàn ông lớn tuổi có cái gì tốt, nhỏ tuổi mới thơm ngon."

"Mỗi người một vẻ." Thư Ninh nhún vai, rất bình tĩnh nói, "Cậu không thể áp đặt thẩm mỹ của cậu lên người khác, như vậy quá độc đoán."