Chương 15: Hát một câu?

Thư Ninh dồn hết sức lực toàn thân định đẩy Chu Cẩn ra. Trước khi cô thực sự phát huy hết sức mạnh của bản thân thì Chu Cẩn liền nặng nề ngả người về phía sau, sau đó trong lúc hỗn loạn cô nhìn thấy khuôn mặt của Thành Du, lông mày cậu nhíu chặt, môi mím lại, một tay giữ lấy phía sau cổ áo Chu Cẩn.

Chu Cẩn bị cậu dùng sức kéo mạnh một phát, không đứng vững liền ngã bịch một tiếng xuống đất.

Thư Ninh nhìn thấy cậu như nhìn thấy vị cứu tinh. Cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh người cậu, ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng trên người Thành Du, cô thực sự bình tĩnh lại.

"Cô đừng sợ." Lông mày Thành Du thả lỏng một chút, nghiêng đầu nhẹ giọng nói với Thư Ninh, "Tôi sẽ gọi cho cảnh sát."

Giọng nói của cậu trong trẻo nhưng mang chút lạnh lùng của thiếu niên, Thư Ninh nghe xong liền cảm thấy hết sức an tâm.

Thư Ninh đứng tại chỗ hơn mười giây, chậm rãi xua tan cảm giác sợ hãi bên trong cơ thể. Sau khi bình tĩnh lại, cô lo lắng đến thân phận của mình và Chu Cẩn, không muốn làm lớn chuyện vì vậy lắc đầu nói: "Đừng báo cảnh sát, chuyện này đối với tôi hay với anh ta đều không có lợi, anh ta uống say gây chuyện như vậy liền để anh ta tỉnh táo một lát đi."

Người say chỉ cần vừa nằm xuống sẽ rất khó để đứng lên lại.

Chu Cẩn tự mình xác minh câu nói này, anh ta nằm trên mặt đất như hóa thành một vũng bùn, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm tên Thư Ninh.

Thành Du lại nhíu mày, trong mắt tràn ngập chán ghét nhìn về phía Chu Cẩn.

"Cô không sao chứ? Không có bị thương chứ?" Thành Du quay sang hỏi Thư Ninh với vẻ mặt lo lắng.

"Tôi không sao." Thư Ninh thở phào một hơi, đêm nay cô đã luyện tập trong lòng nhiều lần phải như thế nào để nói chuyện với cậu, lại không nghĩ tới lại diễn ra như thế này.

Sau khi xác nhận một lần nữa rằng Thư Ninh không bị tổn hại gì nữa, Thành Du nghe theo lời đề nghị của Thư Ninh, từ bỏ ý định gọi cảnh sát. Cả hai để lại Chu Cẩn đang say khướt và rời đi, để người khác phát hiện ra anh ta, coi như là một hình phạt cho Chu Cẩn.

Thư Ninh cứ như vậy đi theo Thành Du rời đi, bước chân của cậu rất chậm, gần như là bước đi thong thả chậm rãi. Thư Ninh nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng nói: "Vừa rồi cảm ơn em, em trai Pluto."

Cô vừa học được cách fans hâm mộ câu lạc bộ bọn họ hay gọi, thể hiện ra dáng vẻ thân thiết.

"Thành Du." Chàng trai đột nhiên quay người lại, giới thiệu bản thân.

Thư Ninh sững sờ, sau đó giả vờ như không biết gì, nói: "Đó là một cái tên rất đặc biệt"

"Trình độ, vượt sông.*" Thành Du dừng bước nhìn Thư Ninh.

*Ý nghĩa cái tên Thành Du.

"Tôi là Thư Ninh của Gouke Music, tên thật là Ngụy Thư Ninh." Thư Ninh cũng học theo bộ dạng của cậu nghiêm túc giới thiệu bản thân.

"Tôi biết, mọi người đều biết." Thành Du mỉm cười, khí chất xung quanh không còn lạnh lùng như vậy.

"Cậu là fan của tôi à?" Nghe được lời cậu nói, Thư Ninh nhịn không được hỏi. Nếu như Thành Du thật sự là fan của cô, thì cô không biết phải làm sao để ở chung với cậu.

"Không phải, tôi đã nghe qua bài hát của cô." Thành Du phủ nhận bản thân là fan của Thư Ninh.

Thư Ninh có chút vui mừng, nói đùa: "Là tôi tự mình đa tình rồi. Tôi đã xem trận đấu, đêm nay các cậu thắng rất đẹp." Thư Ninh chân thành khen ngợi, "Cậu chơi Kính rất tốt, bay tới bay lui, tôi đều bị hoa mắt."

"Cô cũng chơi trò này sao?" Thành Du hỏi.

"Có nha, nhưng tôi chơi cực kỳ cùi bắp." Thư Ninh thành thật trả lời.

"Cô thường chơi vị trí nào?"

"Tôi chơi xạ thủ tương đối nhiều." Thư Ninh nói, "Chính là vị trí mà rừng các cậu thích gϊếŧ nhất nha."

Thành Du ậm ừ nói: "Vậy lần sau tôi gặp được cô, tôi sẽ không gϊếŧ cô."

Cậu nói rất nghiêm túc, không đem sự tự đánh giá của Thư Ninh mà hoàn toàn tin cậy trình độ chơi game của thư Ninh, giống như Thư Ninh thật sự có thể gặp cậu trong game vậy.

Thư Ninh nhịn không được bật cười.

Thành Du không hiểu tại sao cô lại cười: "Sao vậy?"

"Tôi nghĩ mình không mình không nên đυ.ng phải cậu, tôi chơi game không giỏi không giống cậu chơi game hay như vậy." Thư Ninh nói. Cô luôn trung thực trong những đánh giá khách quan và không hề keo kiệt trong việc khen ngợi.

Trong cổ họng Thanh Du bật ra một tiếng cười khẽ, giống như muốn an ủi cô: "Tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp, chơi game là công việc của tôi. Cô cũng có công việc của mình phải không? Cô hát rất hay, lĩnh vực cô am hiểm tôi không giỏi, tôi hát không được hay lắm."

"Hát một câu thì thế nào?"