Chương 17: Xúc động

Ngay từ đầu Thư Ninh chỉ đẩy nhẹ về phía trước, sợ cậu đẩy ra cho nên cô không dám dễ dàng cử động. Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà kí©h thí©ɧ lấy cặp môi kia. Đôi môi mềm mềm mang theo vị ngọt của rượu trái cây, khi cắn vào có cảm giác rất ngon. Chàng trai bị cô hôn dường như đã dần ý thức được, đôi môi không còn mím chặt nữa mà là chuyển động, cọ xát theo nhịp điệu của cô. Một nụ hôn nhỏ chuyển thành một nụ hôn sâu và cuồng nhiệt, mũi Thư Ninh tràn ngập hơi thở lạnh lùng của chàng trai trẻ.

Thành Du đè đầu Thư Ninh xuống, tùy ý cướp đi vị ngọt trong miệng Thư Ninh.

Kỹ thuật hôn của Thành Du không được tốt lắm, hàm răng mấy lần cắn vào môi cô, cậu hình như có chút nóng vội, cũng không cho cô có cơ hội thở dốc. Thư Ninh đành phải túm lấy quần áo trước ngực cậu, mới có thể miễn cưỡng không bị cậu đánh gục.

Buổi tối nay cô mới gặp cậu, trước đó bọn họ thậm chí còn chưa nói chuyện nhiều với nhau, cô lại có thể làm càn như vậy.

Nghĩ vậy Thư Ninh chợt cảm thấy xấu hổ, cô khẽ rêи ɾỉ một tiếng, tránh né đôi môi hung hãn của Thành Du. Thành Du mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh mơ hồ có chút quyến luyến, thấy cô đứng yên, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ý thức giữ khoảng cách an toàn hơn một chút.

"Cậu trưởng thành chưa?" Thư Ninh hít một hơi sâu, gian nan hỏi. Cô vừa rồi quá liều lĩnh, khi nhận được câu trả lời chưa có bạn gái của cậu liền cảm thấy mọi chuyện đã ổn.

Thư Ninh mặc dù không biết nhiều về ngành thể thao điện tử nhưng cô biết rõ đây là một nghề dựa vào tuổi trẻ, những tuyển thủ thể thao điện tử nói chung đều còn trẻ.

"Trưởng thành rồi." Thành Du quả quyết trả lời, thanh âm của cậu có chút khàn khàn, hô hấp cũng có chút dồn dập.

"Vậy cậu bao nhiêu tuổi?" Thư Ninh lại hỏi.

Thành Du dừng lại một chút: "Tôi đã hai mươi rồi."

Hai mươi tuổi, cũng không tính là quá đáng, nhưng Thư Ninh thật sự rất sợ cậu sẽ nói ra một con số nhỏ là mười tám, mười chín. Thư Ninh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áy náy trong lòng cũng không còn nặng nề nữa.

Thư Ninh tự nhận mình bị cảm xúc điều khiển, biến thành một con quỷ có răng nanh, cắn xé con mồi trước mặt. Chì vì con mồi không vùng vẫy không có nghĩa là nó thực sự sẵn sàng. Tại sao nam nữ thanh niên vốn đã tràn đầy nhiệt huyết lại có thể từ chối nụ hôn trong bầu không khí vô cùng mơ hồi tối nay?

Cô chán ghét những gì Liêu Bách Dự đã làm, nhưng sự phóng túng có chủ ý của cô tối nay không khác gì anh ta.

Thư Ninh đã tỉnh táo không ít, cô nghĩ mình phải rời đi.

"Tôi phải trở về." Thư Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thành Du, cô có thể cảm nhận được màu sắc du͙© vọиɠ trong đôi mắt đó, có thứ gì đó đang bốc cháy, dường như đã sắp nổ tung, cô không thể phản kháng mà chỉ có thể tránh né.

"Ừ, chúng ta cùng đi." Thành Du tiến tới gần cô hơn một chút, bọn họ vừa mới hôn nhau, cả người cậu dường như đang đứng ở giữa một cơn lốc xoáy, trời đất quay cuồng, máu toàn thân sôi sục.

"Là tôi phải đi." Thư Ninh hạ quyết tâm, "Người đại diện của tôi bảo tôi đi tìm cô ấy."

"Vậy chị còn quay lại không?" Thành Du nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hơi trầm xuống.

" Tôi sẽ không trở lại, đêm nay tôi còn có việc khác phải làm." Thư Ninh bình tĩnh lại, cố gắng làm cho lời nói của mình có vẻ chín chắn và kiên định, có thể kéo rộng khoảng cách vừa rồi của bọn họ, "Chúc mừng các cậu tối nay đã giành được chức vô địch, chơi vui vẻ, đêm nay thuộc về các cậu."

Thành Du không trả lời cô mà chỉ nói bằng giọng khàn khàn: "Chị vừa mới hôn tôi."

Thành Du không hiểu tại sao sau nụ hôn đó cô lại đột nhiên thay đổi thái độ, ngoài miệng nói với cậu những lời khách sáo, là do kỹ năng hôn của cậu không tốt sao?

"Là tôi làm chị đau sao?" Thành Du nghiêm túc nói ra suy nghĩ trong nội tâm.

"Không phải, Thành Du, chuyện này không liên quan gì đến kỹ năng hôn của cậu." Thư Ninh nghe cậu nhắc về nụ hôn kia, có chút không thoải mái, "Vừa rồi tôi có chút xúc động, cậu đừng để trong lòng."

Chàng trai trước mặt cô hoàn toàn im lặng.

"Tôi đi trước... chơi vui vẻ nhé." Thư Ninh hạ quyết tâm, đi vòng qua Thành Du đang chặn trước mặt cô.

Cánh tay bị cậu nắm lấy với một lực rất lớn.