Chương 11: Tân Thuật (1)

Dáng người Triệu Thanh Hạm mảnh khảnh, tối nay khoác lên mình một bộ váy trắng dài tới đầu gối, đem vẻ đẹp cơ thể thể hiện ra ngoài, đường cong chữ S, hai chân thon dài.

Gió đêm thổi tới, mái tóc đen dài nhẹ nhàng bay trong gió, mặt trái xoan trắng muốt rất đẹp, nàng vốn thanh tú ngọt ngào, mang theo nụ cười, nhưng bây giờ. . . nụ cười ngưng trệ.

Hiện trường an tĩnh, tất cả mọi người im lặng.

Triệu Thanh Hạm một thân váy trắng, ngay cả nàng dù đã nhìn quen với khung cảnh này rồi, dù cô gái có EQ rất cao cũng rơi vào khoảnh khắc im lặng, có thể nghĩ, bầu không khí dị thường cỡ nào.

Vương Huyên quay lại, vừa vặn đứng đối diện với nàng.

Những cây phong trên núi đỏ rực, cảnh sắc tú lệ, thành thị dưới núi tỏa sáng rực rỡ, giống như bối cảnh của một bức tranh, tạo nên một vẽ đẹp tĩnh lặng đến mê người.

Vương Huyên không nghĩ tới, Triệu Thanh Hạm lại đột nhiên xuất hiện.

Chủ yếu nhất vẫn là Tần Thành chen vào nói, làm cho bức tranh đẹp bị tì vết.

"Cậu tới muộn, tự phạt một chén." Vương Huyên mở miệng.

Ai cũng không nghĩ tới, hắn sẽ trấn định như vậy, không chút nào do dự, giơ chén rượu trong tay lên, mỉm cười với Triệu Thanh Hạm trước mặt.

Triệu Thanh Hạm ngày thường rất tự tin, thường xuyên có mặt trong các hoạt động, từng nhìn thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng thân thể vừa rồi xác thực có chút trở nên cứng ngắt.

Hiện tại, vô ý thức muốn giơ ly rượu đỏ trong tay lên, nhưng rất nhanh nàng bình tĩnh xuống.

Nâng chén đến một nửa, trên mặt nàng một lần nữa nở nụ cười, khôi phục vẻ đẹp rạng rỡ, nhưng không có nói chuyện, cũng không có cùng Vương Huyên chạm cốc, muốn nhìn biểu hiện của hắn, còn có thể phản ứng nhanh và sắc sảo đến như thế nào nữa đây.

Lúc này, Tần Thành mở miệng nói chuyện: "Thanh Hạm, cậu đừng hiểu lầm, lão Vương là người rất đáng tin cậy, vừa rồi là do tôi nói chuyện không đúng!"

Nguyên bản Vương Huyên bình tĩnh nhưng không bình tĩnh, rất muốn nói, huynh đệ, ngươi có biết cách nói chuyện hay không, tại sao lại chen vào nói? !



Gặp tình cảnh này, phương thức xử lý tốt nhất là mau chóng bỏ qua, không cần giải thích, cho nên Vương Huyên vừa rồi mặt không đổi sắc, xem mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Triệu Thanh Hạm cũng không nói gì, giơ chén rượu trong tay cùng Vương Huyên khẽ chạm, môi đỏ nhấp một ngụm, quay người rời đi, lưu lại một bóng lưng ưu nhã.

"Tôi nói sai cái gì sao?" Tần Thành hỏi, chính hắn cũng biết vẽ rắn thêm chân, càng tô càng đen.

Vương Huyên vỗ vỗ vai hắn, nói: "Cậu nói đúng, không sai, trực tiếp bỏ qua nàng, tất cả mọi người sẽ không xấu hổ."

Tần Thành phun mùi rượu nói: "Không phải, bản ý của tôi là muốn cùng nàng nói riêng hai câu, uống một chén rượu, kết quả người đi rồi, tôi tìm ai đây."

"Cứ trực tiếp đi qua thôi, cậu ấy hiện tại còn chưa rời đi." Khổng Nghị chỉ chiêu cho hắn.

Sau đó, hắn đem Vương Huyên lôi đến rìa đỉnh núi, dựa vào lan can nhìn những ngọn đèn phía xa trên mặt đất.

"Lần này có người giúp cậu nói chuyện, muốn đưa cậu đến tân tinh." Hai tay Khổng Nghị đặt ở trên lan can, nói một câu như vậy.

Vương Huyên đã biết, Lâm giáo sư từng đi tìm người đầu tư.

Nhưng, hắn cảm thấy Khổng Nghị không chỉ là muốn nói cho hắn biết những cái này, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

"Hạng mục nghiên cứu Cựu thuật này, người phụ trách đối với cậu có ấn tượng, mặc dù tình huống của cậu cùng điều kiện người được tuyển chọn không hợp, nhưng biểu hiện của cậu trên cựu thuật có chút kinh người, cho nên phá lệ mang cậu đi theo."

Quả nhiên, ở trong có điều bí ẩn, Khổng Nghị đơn độc tìm hắn nói ra suy nghĩ của mình.

"Người nhà Lăng Vi can thiệp, muốn đem cậu áp chế ở cựu thổ, không để cho cậu đi tân tinh."

Những lời này dường như là sét đánh vang bên tai Vương Huyên, khiến hắn tỉnh rượu trong nháy mắt, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén không gì sánh được, nhìn chằm chằm Khổng Nghị.

Khổng Nghị vẫn luôn mạnh mẽ, không chút nào yếu thế, xoay người nhìn thẳng hắn, nói: "Cậu không tin có thể tìm người kiểm tra, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại, huống hồ chuyện này nếu tôi biết, cũng nhất định còn có những người khác biết."



"Vì cái gì nói cho tôi biết những chuyện này?" Vương Huyên hỏi.

Khổng Nghị trầm giọng nói: "Tôi sợ cậu đạt được tin tức vụn vặt, biết có người áp chế cậu, cuối cùng sẽ đổ tiếng oan trên đầu tôi, tiếng xấu này tôi gánh không nổi!"

Trước khi hắn rời đi thấp giọng bổ sung: "Người nhà Lăng Vi có sức mạnh, có sức ảnh hưởng hơn xa so với sự tưởng tượng của cậu!"

Nhìn bóng lưng của hắn xuất hiện trong ánh đèn của biệt thự, Vương Huyên vẫn đứng tại chỗ, quay người lần nữa nhìn ra xa ánh sáng thành thị dưới núi.

"Là do tôi mơ mộng hão huyền với cậu sao?" Hắn khẽ nói.

Trước đó, Tần Thành từng hoài nghi, có phải là do người nhà bạn gái xuất lực muốn đem hắn áp chế ở cựu thổ hay không, lúc ấy hắn còn lắc đầu, cho là không đến mức như vậy.

Vương Huyên đã từng gặp phụ thân của Lăng Vi, nói đúng hơn, là người trung niên kia chủ động tìm tới hắn, tạo áp lực cho hắn.

Lần đầu tiên gặp mặt, Lăng Khải Minh mặc dù rất nghiêm túc, nhưng hắn cũng có một mặt khác, trên khuôn mặt luôn tràn ngập sự lo lắng và yêu thương mà phụ thân luôn dành cho nữ nhi của mình, sợ nàng chọn lầm người.

Lúc đó, Vương Huyên bị đối phương xăm soi đủ kiểu, ngôn ngữ Lăng Khải Minh đầy sự chất vấn, nhưng hắn cũng không có tức giận.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu như nữ nhi của hắn có bạn trai ở dị tinh, Vương Huyên cảm thấy mình cũng sẽ có chút lo lắng, sẽ đi qua nhìn một chút.

Khí tràng Lăng Khải Minh thực sự quá mạnh, càng về sau càng khiến cho Vương Huyên có chút chịu không nổi, bị cảnh cáo hết lần này đến lần khác.

Nhưng lúc này, dù cho khí tràng Lăng Khải Minh mạnh cỡ nào, cũng không có tự mình dựa vào quan hệ để nhằm vào hắn, cái này khiến Vương Huyên đối với hắn có ấn tượng rất tốt.

Vương Huyên luôn luôn không muốn suy đoán ác ý cho người khác, luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nghĩ rằng đây là do phụ thân cường thế đang muốn bảo vệ con gái, mặc dù quá mức, nhưng cũng miễn cưỡng có thể lý giải.

Cho tới bây giờ, hắn cảm thấy mình đem một số người và sự tình suy nghĩ hoàn hảo.

Hắn lắc đầu, thở dài, quay trở về, đối với chuyện đã phát sinh, hắn không muốn quan tâm tiếp, con người phải luôn hướng về phía trước đi tới.