Chương 6: Nữ Thần

Dưới bầu trời đêm, có một ánh sáng bạc bay xẹt qua, dần dần hạ xuống một khu đất nằm sâu trong giáo khu.

"Đĩa bay của Tân Tinh, là nữ thần trở lại ư?" Tần Thành ngẩng đầu, lôi kéo Vương Huyên đi tới, muốn qua đó xem thử.

Có một sân bay hàng không nằm trong giáo khu, cơ sở thiết bị tương đối hoàn thiện.

Vương Huyên nói: "Là nữ thần của cậu thôi, đừng kéo tôi đi làm gì."

Hắn cảm thấy, Tần Thành vào thời gian an tĩnh thì rất cảm tính, còn khi đã vào trạng thái kích động thì sẽ hơi hấp tấp, ví dụ như hiện tại không hề đáng tin cậy chút nào.

"Thực ra vẫn giống nhau đấy, cậu nên biết, hầu hết tất cả mọi người đều thừa nhận nàng là nữ thần." Tần Thành kiên quyết lôi kéo hắn đi cho bằng được.

Theo lời của hắn, chỉ cần chạm mắt nhau là được rồi, qua mấy ngày sau có thể không còn gặp lại nhau nữa, đoạn tơ duyên trong cuộc đời này sẽ đứt đoạn.

Vương Huyên không còn lời gì để nói, đây là chuyện quái quỷ gì vậy, đó thật sự là nữ thần trong lòng cậu sao?

Luôn có một loại ảo giác giống như xem chân dung người quá cố.

"Cậu yên tâm, tôi chỉ là đơn thuần thưởng thức, tôi là người có bạn gái và sống rất nguyên tắc!"

Vương Huyên nghĩ rằng, địa điểm kia cách nơi ở của Lâm giáo sư khá gần, kỳ thực hắn cũng muốn đi thăm một chút, bởi vì vài ngày sau đó là vị lão giáo sư này cũng chuẩn bị rời khỏi Cựu Thổ.

Trên thực tế, vài ngày trước Lâm giáo sư đã trò chuyện qua điện thoại với hắn, dặn hắn nếu có thời gian thì hãy qua đây ngồi một lát.

Hắn hiểu tâm ý của lão nhân, hẳn là muốn cùng hắn thương nghị một số chuyện, tìm cách nào đó để giúp hắn lấy được một suất trong danh ngạch đi Tân Tinh.

Vương Huyên xưa nay không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, đặc biệt, hắn biết rõ phong cách hành sự của chủ đầu tư đứng đằng sau cái hạng mục nghiên cứu Cựu Thuật này, người ngoài rất khó can thiệp vào.

Hắn tôn trọng lão giáo sư, biết lão đối xử cực tốt với mình, thế nên càng không muốn trông thấy lão nhân bị cự tuyệt vì đi tìm chủ đầu tư giúp hắn.

Giáo khu hết sức rộng, khoảng cách hơi xa, thời điểm Vương Huyên và Tần Thành gần đến, sân bay đó đã sớm yên tĩnh trở lại, người sớm đi xa rồi.

Vương Huyên nhìn thoáng qua cái đĩa bay màu xám bạc kia, hướng Tần Thành nói: "Cậu tự đi quan sát nữ thần của cậu đi, tôi đi qua chỗ Lâm giáo sư ngồi nói chuyện một chút."

"Thôi được rồi, tối lửa tắt đèn với nhau, tránh để Triệu Thanh Hạm hiểu lầm, ngộ nhỡ còn có hộ vệ đi theo, lỡ bị đánh đập một trận ở địa phương này thì chỉ biết chịu trận, tôi sẽ cùng cậu đi thăm hỏi Lâm giáo sư."

Gần đến thời khắc cuối cùng thì Tần Thành lại sợ sệt, quyết định làm một người đàn ông có nguyên tắc, một người đàn ông tốt không phụ lòng bạn gái.

Nơi ở của Lâm giáo sư là một tòa tiểu viện, chỉ cách nơi đây khoảng mấy trăm mét, đi một lát đã đến nơi, nhưng bất ngờ là họ gặp phải một người đang ở sân ngoài.

Triệu Thanh Hạm, cũng chính là nữ thần trong miệng Tần Thành, nhân khí trong giáo khu phi thường cao, quá hoàn mỹ rồi.

Dưới ánh đèn đường, mái tóc dài ngang vai của nàng tung bay trong gió, khuôn mặt trái xoan trắng sáng, cặp mắt tuyệt đẹp trong veo sáng ngời, đôi môi đỏ hồng căng mọng, nét mặt thanh tú vui tươi.

Nút áo thứ nhất của chiếc áo sơ mi trắng nàng mang trên người không được cài, cổ áo rộng mở, hơi để lộ ra xương quai xanh, trắng nõn mịn màng, phía dưới mặc chính là quần Jogger, cách ăn mặc có vẻ khá tùy ý.

Tuy nhiên, nàng vẫn đưa tới cho người ta cảm giác kinh diễm vô cùng, dưới màn trời đêm lại càng thêm rung động lòng người.

"Triệu Thanh Hạm." Tần Thành hô to, không ngờ rằng ở bên ngoài nơi ở của Lâm giáo sư lại có thể gặp được nàng.

"Là các cậu à, thật trùng hợp." Triệu Thanh Hạm mỉm cười chào hỏi, vẻ đẹp tươi tắn, nói: "Lâm giáo sư đã lâu chưa quay về, có người nhờ tôi đưa ít đặc sản của Tân Tinh cho lão."

Có thể thấy, bộ đồ nàng phối vào buổi tối nay, đơn giản là vì cho bản thân thoải mái, nhưng hình thức này cũng khó lòng che đi được dáng người hoàn mỹ của nàng.

Nàng cao khoảng tầm 1m70 trở lên, nên những chỗ nào cần đường cong thì đều cong đến tuyệt hảo, hai chân thẳng tắp, thon dài, vóc người siêu chuẩn, hơn nữa còn xinh đẹp hiếm thấy, thực sự hấp dẫn ánh mắt mọi người cực kỳ.

"Đưa giùm đặc sản của Tân Tinh à, liệu có phần của chúng tôi không?" Tần Thành cười hỏi, dần dần tự nhiên rút gần khoảng cách.



Vài người áo đen nhanh chóng xuất hiện, cảnh giác nhìn qua.

Tần Thành thần sắc hơi cứng đờ, hắn vậy mà khiến cho người ta có cảm giác hắn không an toàn sao? Tướng mạo bản thân hắn còn tốt chán, lại hiền lành, tại sao bị người ta không tín nhiệm như vậy chứ.

"Hai người bọn họ là bạn học của tôi, các người không cần như vậy." Triệu Thanh Hạm phất tay tỏ ý, bảo mấy người áo đen không cần quá khẩn thương.

Sau đó, nàng vừa cười vừa vẫy tay với Vương Huyên cùng Tần Thành.

Nói: "Tôi đi trước đây nha, mới từ Tân Tinh tới đây nên có chút mệt mỏi và buồn ngủ."

Cho đến khi rời đi xa, Triệu Thanh Hạm mới dừng bước hỏi mấy người áo đen, sao vừa nãy lại phòng bị như thế?

"Người thanh niên kia rất lợi hại, sau khi bị hắn nhìn vài lần, chúng tôi cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng." Một người đàn ông áo đen đáp lại.

Lúc đầu Triệu Thanh Hạm lấy làm ngạc nhiên, tiếp sau là nàng nở nụ cười, ở trong gió đêm tựa đóa hoa nở rộ đầy minh diễm, rực rỡ và duyên dáng.

"Tần Thành? Không thể nào, nếu như thật sự động thủ, hắn còn lâu mới là đối thủ của tôi."

Nếu Tần Thành mà nghe được câu chuyện này, nhất định sẽ có chút muốn khóc, ở trong mắt nữ thần hắn không có một tí uy hϊếp nào, quá yếu, ngay cả nàng cũng không đánh lại nổi.

Người đàn ông áo đen lắc đầu, nói: "Không phải hắn, là người thanh niên khác bên cạnh mà chỉ mỉm cười chào hỏi chứ không có nói chuyện với ngài, bị ánh mắt hắn quét qua, chúng tôi đều cảm thấy không ổn, người này rất mạnh."

"Người chú nói là Vương Huyên?" Triệu Thanh Hạm gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ nói: "Tôi vẫn cảm thấy, so về phương diện Cựu Thuật hắn chưa bằng tôi, xem ra hắn đã thu khí thành công trong khoảng thời gian tôi rời khỏi, đáng tiếc, ban nãy không có nhìn kỹ."

Nàng cẩn thận hồi tưởng, Vương Huyên ôn hòa, yên lặng, từ đầu đến cuối luôn tươi cười, cặp mắt trong veo có thần, cùng một loại ung dung tự tin phát ra từ trong xương cốt.

Dường như, hắn vừa rồi không có nhìn nàng nhiều? Trái lại một mực lẳng lặng quan sát đánh giá mấy người áo đen xung quang nàng.

Triệu Thanh Hạm quay đầu về sau nhìn thoáng qua, tự nhủ: "Lần sau tìm cơ hội..."

Trong phút chốc, nàng cảm giác, cách xa hàng trăm mét trong bóng đêm, như có người đang nhìn về phía này.

Triệu Thanh Hạm xoay người rời đi, nàng có dự cảm, mới nãy quay đầu nhìn về cửa tiểu viện của Lâm giáo sư , tựa hồ Vương Huyên đã phát hiện, liền hướng về chỗ nàng nhìn một cái.

. . .

Tần Thành bất mãn: "Đã lớn từng này rồi, đây là lần lần đầu tiên tôi bị người ta xếp vào trong phần tử nguy hiểm đó!"

Vương Huyên an ủi hắn: "Mấy người áo đen kia không phải nhằm vào cậu, bọn hắn là đề phòng tôi."

"A, cậu làm ra cái sự tính gì mà người người oán giận vậy, lẽ nào là trước kia cậu đã làm qua chuyện gì đó với Triệu Thanh Hạm?" Tần Thành trí tưởng tượng tương đối phong phú.

"Nghĩ gì thế, tôi chỉ thấy những người kia thực lực khá mạnh, muốn nhìn xem thử bọn hắn luyện là Cựu Thuật, hay là đi một con đường khác của Tân Tinh."

Tinh thần Tần Thành tức khắc phấn khởi lên: "Được nha lão Vương, nhìn bộ dáng thong dong bình tĩnh này của cậu, im hơi lặng tiếng, đã muốn mò mẫn nền tảng nhà người ta rồi, thế nào?"

Vương Huyên lập tức uốn nắn hắn ta: "Cậu đem xưng hô sửa lại giùm tôi!"

Tần Thành không ngừng cười khà khà.

Vương Huyên suy tư, nói: "Tôi thấy rằng đó vẫn là con đường Cựu Thuật, nhưng thời điểm giơ tay nhấc chân, các loại phản ứng bản năng, lại không đủ thuần túy, có vẻ là kết hợp với các con đường khác."

Tiếp theo hắn bổ sung: "À thêm nữa, Triệu Thanh Hạm không hề có yếu đuối như cậu suy nghĩ đâu, cậu còn lâu mới là đối thủ của nàng."

"Không thể nào, nàng đem Cựu Thuật luyện đến tầng thứ nhất định rồi ư?" Tần Thành chợt cảm giác có chút tê tê, lẩm bẩm nói: "Trong đám người hồi nãy, chẳng lẽ tôi là người yếu nhất?"

Lúc này cổng mở ra, Lâm giáo sư xuất hiện.

"Thầy vừa mới đưa tiễn Thanh Hạm, liền nghe được tiếng nói chuyện từ sân ngoài truyền đến, hóa ra là các cậu."



Lâm giáo sư có mái tóc hoa râm, tuổi đã hơn sáu mươi, thân thể có chút phát tướng.

Năm đó, ông ấy là một vị cao thủ Cựu Thuật, nhưng từng dính trọng thương, thân thể hồi phục không phải trạng thái tốt nhất, không cách nào thực chiến được nữa.

Từ đó về sau, ông liền chuyên tâm nghiên cứu lý thuyết Cựu Thuật, khảo chứng các loại kinh văn, cộng thêm kinh nghiệm thực chiến trước kia, trong phương diện tìm tòi Cựu Thuật rất có danh khí.

Vương Huyên bước lên, mở miệng nói: "Lâm giáo sư, mấy ngày nay vẫn luôn muốn đến thăm ngài, nhưng lại sợ sẽ gây thêm phiền phức, cho nên mới hoãn tới bây giờ."

"Cái cậu này nha, quá khách khí!" Lão nhân mời bọn hắn tiến vào trong để nói chuyện, đồng thời lắc đầu: "Thầy thật lòng là không giúp được cậu, bị người ta cự tuyệt rồi."

Vương Huyên nghe xong, trong lòng bắt đầu nóng lên, hắn hiểu chuyện gì xảy ra, vô cùng cảm kích, Lâm giáo sư không ngại hạ mặt xuống để đi tìm người ta, nhưng phong cách hành sự phía đầu tư cường ngạnh, không thèm cho ai mặt mũi.

"Làm ngài thêm phiền toái." Vương Huyên nghiêm túc nói, hắn không muốn nhìn thấy tình cảnh Lâm giáo sư đi thỉnh cầu người ta mà bị cự tuyệt, trong lòng cực áy náy.

Lâm giáo sư xua tay, không để ý những thứ này.

Sân trong không lớn, trồng một số hoa cỏ, bên tay phải có hồ cá, hoa súng trôi nổi trên mặt nước, cá Koi vẫy đuôi bơi lội, làm cho tiểu viện tăng thêm không ít sinh khí.

Ánh đèn phòng khách êm dịu, trên bàn trà bày biện một cuốn album ảnh, trông hơi cổ xưa, có cảm giác năm tháng.

Tấm ảnh đầu tiên của album kia là người phụ nữ, đang ở độ tuổi tài hoa tao nhã, mỹ lệ hiếm thấy.

"Lâm giáo sư, đây là ai vậy? Thật xinh đẹp." Tần Thành hỏi.

"Một vị nữ hoạ sĩ, ca hát rất hay, thời gian thành công khá lâu, những người vào niên đại bọn thầy đều ưa thích nàng." Lâm giáo sư cho biết.

Vương Huyên xem xét tỉ mỉ, các góc cạnh bức ảnh đều đã bị sờn, có cảm giác mấy chục năm lịch sử, Lâm giáo sư thế mà vẫn cất giữ nó.

Tần Thành tự nhiên cũng chú ý tới, bởi vì quá quen thuộc, cho nên mới dám nói đùa.

"Ngài thật là tình thâm, ưa thích một người mấy chục năm không hề thay đổi."

Lâm giáo sư gật đầu: "Đúng vậy, năm thầy học Cao Tam đã thích nàng, hiện nay đã Tam Cao, vẫn thích nàng."

(Cao Tam là lớp 12) và (Tam Cao là chỉ bệnh người già thường mắc gồm đường máu cao, mỡ máu cao và huyết áp cao)

Vương Huyên, Tần Thành ngẩn người, không nói nên lời.

"Tương lai, cậu có tính toán gì?" Lâm giáo sư hỏi Vương Huyên.

Vương Huyên nói đúng sự thật, trước tiên đi làm việc đã, nhưng vẫn còn cần đi tiếp con đường Cựu Thuật.

"Phải đi Tân Tinh!" Lâm giáo sư nói ra.

Sau đó ông cúi đầu nhìn album ảnh, hơi suy tư.

Vương Huyên tranh thủ thời gian mở miệng: "Lâm giáo sư, thầy không cần lại vì em mà ra mặt đi tìm người giúp lần nữa."

Lâm giáo sư ngẩng đầu, hỏi Vương Huyên và Tần Thành, nói: "Các cậu thấy, liệu Liệt Tiên có tồn tại hay hay không?"

Vương Huyên tinh ý nhận ra, lúc nãy Lâm giáo sư không phải là cúi đầu nhìn ảnh chụp của người phụ nữ kia , mà là nhìn bức ảnh bên cạnh.

Đó là một bức ảnh cũ ố vàng, mang theo cảm giác tuế nguyệt, ánh sáng chụp không tốt, rất mơ hồ, nhưng cũng có thể đại khái nhìn ra, đây giống như là trong lòng đất, trên một tấm bàn đá bày ra một đống thẻ trúc.

Dạng thẻ trúc này nhìn thấy rất nhiều trong đại mộ Tiên Tần, ngay lập tức khiến Vương Huyên nảy ra không ít liên tưởng.

Còn chưa chờ Vương Huyên cùng Tần Thành trả lời, Lâm giáo sư đã mở miệng lần nữa: "Các cậu nghĩ thử, bên Tân Tinh đến tột cùng là phát hiện ra cái gì?"