Chương 10

Edit: Cỏ

Tin tức Trình Nguyên Cảnh hồi phủ không hiểu sao lại truyền tới phủ Xương Quốc công, không quá mấy ngày, bà cô Trình Mẫn liền dẫn theo con cái về nhà mẹ.

Trình lão hầu gia có 3 đứa con, 2 trai 1 gái, trong đó con trai cả, con thứ cùng con gái cả đều là Trình lão phu nhân chăm sóc, Trình lão hầu gia đối với hai con trai cả bình thường, nhưng lại vô cùng yêu thương đứa con gái duy nhất này.

Từ nhỏ Trình Mẫn đã mặc đồ cẩm y, ăn thức ăn quý hiếm, nàng cũng giống như bao người trong Trình gia, dung mạo không tồi, cho nên tới tuổi liền được định cho phủ Xương Quốc công. Tuy cùng là dòng dõi cao quý, hầu phủ rõ ràng kém xa so với công phủ, trong kinh thành tước hầu có mặt ở khắp nơi, nhưng danh công phủ, cũng chỉ có mấy nhà.

Cuộc sống trong phủ Xương Quốc công cũng xa hoa, đã phú quý như vậy được vài thế hệ. Trình Mẫn gả cho nhị công tử phủ Xương Quốc công, hiện giờ là đệ đệ của Xương Quốc công. Lấy của cải của phủ Nghi Xuân hầu, gả cho người có thân phận như thế đã là cao quý lắm rồi.

Cho nên khi bà cô hồi phủ thập phần não nhiệt, từ sớm Trình lão phu nhân đã cứ nhắc mãi đến. Quận chúa Khánh Phúc cũng căng chặt dây thần kinh, sợ chỗ nào làm không thỏa đáng, đắc tội bà cô, cũng là đắc tội mẹ chồng.

Sáng sớm tinh mơ Trình Du Cẩn đã thay quần áo mới để gặp khách. Nàng mặc vạt áo màu hồng ngọc, phía dưới đắp bốn khổ váy trên bề mặt gắn đá mã não, bởi vì chưa lấy chồng, nên không trang trí quá hoa lệ trên tóc, chỉ cài một đôi trâm bạc kim hoa, dùng màu trắng cùng màu đỏ nạm thành hình dáng hoa bảo điệp, chỗ nụ hoa còn khảm một viên hồng bảo thạch tinh khiết trong suốt. Hai cây cắm chéo nhau trên búi tóc, phong cách giống nhau, chẳng qua sắc điệu hồng bạch đổi một chút. Trình Du Cẩn trang điểm cùng tông, thật sự là kim tương ngọc chất, mỹ nhân như họa.

Trình Du Cẩn đi thỉnh an cô cô. Lần này Trình Mẫn về nhà mẹ đẻ, mấy người con trai trong nhà đều mang theo, 13, 14 cô nương thiếu niên tề tụ một nhóm, cách thật xa cũng có thể nghe được thanh âm vui chơi. Nha hoàn ở cửa bẩm báo:"Đại cô nương tới", Trình Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy cô nương đi từ ngoài cửa vào kia, đôi mắt thật sự sáng lên.

Trình Du Cẩn tiến vào thỉnh an Trình Mẫn, thanh âm không nhanh không chậm, khi hành lễ động tác cũng cực kỳ quy củ, khi chùng gối xuống, từ góc váy đến cây trâm trên đầu, một chút cũng không lung lay. Trình Mẫn nhìn tấm tắc bảo lạ, nàng quay đầu lại nói với quận chúa Khánh Phúc:"Đại tẩu dạy cô nương này như thế nào thế, ta nhìn thật sự là hâm mộ muốn chết. Nếu nhà của ta có đứa nào hiểu chuyện bằng một nửa của Cẩn nhi, cho dù ta có chết sớm mấy năm cũng vui."

Quận chúa Khánh Phúc cười từ chối, Từ Niệm Xuân đối lập với Trình Mẫn, trong miệng không phục mà hừ một tiếng, chu miệng nói:"Nương, người luôn hắt hủi con. Nếu người thích đại biểu tỷ như vậy, sao không dứt khoát đưa nàng về làm nữ nhi là được."

Trình lão phu nhân nghe xong cười ha ha, chỉ vào Từ Niệm Xuân nói với người khác:"Nhìn một cái, vẫn là ghen tuông."

Trình Mẫn tức giận mà nhìn Từ Niệm Xuân, giả vờ mắng:"Sao con lại nhiều lời thế, con không nói lời nào cũng không ai bảo con câm đâu. Dù ta có muốn cướp đại biểu tỷ của con về làm nữ nhi, chỉ sợ mợ cả của con cũng không muốn."

Khánh Phúc cười nói:"Cẩn Nhi có thể được bà cô coi trọng chính là phúc khí của nó, để ta xem, Niệm Xuân hoạt bát ngây thơ, ta vô cùng mong muốn có thêm một nữ nhi như vậy."

Từ Niệm Xuân lập tức chạy đến bên người quận chúa Khánh Phúc làm nũng, Trình lão phu nhân bị chọc cười đến không khép miệng được, các thái thái, cô nương khác cũng che khăn tay cười, Thọ An Đường trong lúc nhất thời hòa thuận vui vẻ.

Trình Du Cẩn cũng phối hợp mà cười, nhưng nàng nhìn một màn này, trong lòng lại không khỏi cảm thấy chua chát. Từ Niệm Xuân có thể không kiêng nể gì mà cãi nhau với bà cô, lại có thể chạy đến bên cạnh quận chúa Khánh Phúc làm nũng mua vui, Trình Du Mặc cũng có thể ngã vào trong lòng ngực Nguyễn thị cười.

Vậy nàng thì sao?

Mãn đường náo nhiệt, lại không có liên quan gì đến nàng.

Nhưng mà dù vậy, Trình Du Cẩn cũng không thể biểu hiện ra một chút mất mát nào, vẫn như cũ cười với mọi người, mang đến niềm vui cho Trình lão phu nhân. Trình Mẫn cười một hồi lâu, tùy ý quay đầu lại, thình lình nhìn đến Trình Du Cẩn, đang nhẹ nhàng mà nhìn mọi người cười.

Trong lòng Trình Mẫn tự nhiên giật mình, giờ phút này nàng cẩn thận đánh giá Trình Du Cẩn, lại phát hiện dung mạo đứa cháu gái này của mình tốt cực kỳ. Quần áo toàn màu hồng, trang sức vừa có ánh kim lại có hồng bảo thạch, nếu đổi thành người khác, không chừng đã mang khí chất vô cùng tầm thường, nhưng mặc ở trên người Trình Du Cẩn lại minh diễm gãi đúng chỗ ngứa. Phảng phất châu ngọc đá quý trân quý nhất trong thiên hạ, cũng chỉ có thể để Trình Du Cân mang mới xứng.

Tiếc nuối duy nhất chính là hiện tại Trình Du Cẩn tuổi còn nhỏ, một phong cách này mặc trên người nàng có vẻ quá già dặn, nếu qua mấy năm nữa, Trình Du Cẩn đến 17,18 tuổi, mặt mày nảy nở, thân hình trừu điều, thì không biết sẽ lung linh rực rỡ, tuyệt thế phong hoa đến cỡ nào.

Sau khi Trình Mẫn đánh giá xong, nhịn không được hỏi quận chúa Khánh Phúc:"Đại tẩu, một bộ này của Đại cô nương nhìn thật đẹp, trên đầu nàng cài bộ trang sức kim nạm ngọc ta chưa từng thấy qua, là đại tẩu ban chăng?"

Khánh Phúc nhìn lướt qua, đáp:"Là mẫu phi ta năm đó chuẩn bị của hồi môn cho ta xuất giá. Ta lớn tuổi không dùng được, liền ban cho các tiểu cô nương trẻ tuổi."

Trình Mẫn "ai u" một tiếng, trong khẩu khí không phải không có hâm mộ:"Đại tẩu đối với hài tử thật là từ ái, đại cô nương có thể đầu thai làm nữ nhi cho tẩu, thật sự là phúc khí tu mấy đời."

Kỳ thật lúc Trình Du Cẩn vừa vào cửa Nguyễn thị liền chú ý tới đồ trang sức của nàng, hiện tại có Trình Mẫn mở màn, bà mới có thể đem tầm mắt quang minh chính đại mà nhìn lên. Đánh giá cẩn thận, tâm tình Nguyễn thị càng phức tạp.

Toàn bộ đều là vàng thật, đừng nói đến khối ngọc lớn cùng đá quý được khảm trên mặt, Nguyễn thị còn chưa từng nhìn thấy loại trang sức nào quý trọng như vậy, mà Trình Du Cẩn là một tiểu cô nương còn chưa lấy chồng, đã một lúc mang 3,4 cái. Xem hình dáng này, hẳn là nàng có nguyên bộ.

Nguyễn thị có chút chua xót, nghĩ thầm rõ ràng là nữ nhi bà, lại bởi vì tiền tài mà gọi người khác là nương, quả thực cứ cho sữa liền thành nương. Các cô nương khác nhìn đến, cũng vừa hâm mộ lại ghen ghét.

Có thể nhận quận chúa Khánh Phúc làm mẫu thân, Trình Du Cẩn thật sự là kiếm lời lớn.

Trong quá trình này, Trình Du Cẩn chỉ cười bất động, tùy ý để mọi người đánh giá. Thần sắc trong mắt người khác nàng đều nhìn thấy rõ ràng, trong lòng lại không hề dao động. Mỗi người đều nói nàng chiếm được tiện nghi lớn, nhưng mà, Trình Du Cẩn lại chỉ nguyện mình chưa từng bị mang giao cho quận chúa Khánh Phúc.

Đây đúng là quận chúa Khánh Phúc thưởng cho nàng, quận chúa Khánh Phúc trước giờ đều để ý xây dựng mặt mũi. Nếu là mẫu thân ruột chuẩn bị trang sức cho nữ nhi, chẳng phải lúc nào cũng khoe ra, hận không thể ồn ào đến mức khắp thế gian ai cũng biết sao?

Đương nhiên quận chúa không phải mẹ đẻ ruột của nàng nên sẽ không làm như thế.

Cho nên nàng muốn biết điều, khoe ra rằng quận chúa Khánh Phúc đối xử rất tốt với nàng, để cho người khác khen ngợi quận chúa Khánh Phúc tâm từ. Đồng thời, cũng tạo thêm danh tiếng cho Trình Du Cẩn.

Trình Du Cẩn không phải không có tự giễu mà nghĩ, đồ trang sức đẹp, vòng tay nàng quý trọng chờ dịp để đeo có không ít, nhưng mà, nhiều năm như vậy, nàng cơ hồ không có sẵn bạc. Nàng chính là một quân bài xinh đẹp, bên ngoài nhìn phong cảnh, kỳ thật cuộc sống của chính mình cũng không xoay sở được.

Các phu nhân khen Trình Du Cẩn không dứt miệng, nhưng mà nghe vào trong tai các tiểu cô nương khác, lại hoàn toàn là một câu chuyện.

Sắc mặt của mấy tiểu cô nương đều không thể nói là tốt, Từ Niệm Xuân nhìn Trình Du Cẩn, lặng lẽ bĩu môi. Trình Du Cẩn nhìn thấy cũng không nói gì, lúc còn rất nhỏ nàng đã biết, các biểu tỷ muội của nàng, thậm chí là nhóm anh em bà con, đều không thích nàng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều là con nhà người ta trong miệng cha mẹ. Thời gian lâu dần, nàng có thể thân thiết được với ai mới là lạ.

Nhưng mà như thế thì làm sao, trong lòng Trình Du Cẩn yên lặng nghĩ, chỉ cần các trưởng bối thích, là đủ rồi.

Trình Mẫn khó được một lần về nhà mẹ đẻ, có rất nhiều lời muốn nới với Trình lão phu nhân. Rất nhanh, đám hài tử đã bị tống cổ ra mái hiên chơi.

Không có trưởng bối nhìn, đàn thiếu nam thiếu nữ này lập tức liền hoạt bát hẳn lên. Các tiểu cô nương ngồi thành một nhóm tốp năm tốp ba, Trình Du Mặc vừa mới ngồi xuống, một thiếu niên mặc hồng y phục liền nhảy lại trước mắt:"Mặc muội muội, bệnh của muội khỏi chưa?"

Thiếu niên vừa nói mặt như quan ngọc, đôi mắt đen bóng, không cười cũng tự mang ba phần đa tình. Hắn là con trai độc nhất của Trình Mẫn, nhị thiếu gia phủ Xương Quốc công Từ Chi Tiện.

Từ Niệm Xuân nhìn thấy liền cười mắng:"Nhị ca ca, chúng ta có nhiều người như vậy, sao huynh lại chỉ hỏi mỗi Mặc muội thế?"

Từ Chi Tiện nói:"Mặc muội muội sinh bệnh, đương nhiên không giống nhau."

Từ Niệm Xuân chế nhạo mà cười, Trình Du Mặc dùng khăn che che miệng, cười nói:"Muội khá hơn nhiều rồi, đa tạ Nhị biểu huynh quan tâm."

Từ Niệm Xuân sợ thiên hạ không đủ loạn, ồn ào:"May mà Mặc biểu tỷ hết bệnh rồi, cũng không uổng công Nhị ca ta thò lại gần hỏi."

Dưới mái hiên đều là thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, nghe xong câu nói đều cười. Từ Chi Tiện trà trộn ở trong một đám tỷ muội cũng không cảm thấy không được tự nhiên, cười ha hả đùa giỡn cùng chúng tỷ muội.

Đang vui chơi, một nhóm nha hoàn tiến vào. Trình Du Cẩn đi ở giữa, phân phó bà tử cùng nha hoàn:"Mang một chậu than đến đây, tất cả đều làm bằng bạc. Mở cánh cửa sổ phía đông ra, để gió lùa vào, đỡ bị khô nóng."

"Dạ."

Bọn nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, ở dưới sự chỉ huy của Trình Du Cẩn, rất nhanh liền bố trí lại đồ vật trong mái hiên. Trình Du Cẩn đứng trên mặt đất tự nhiên chỉ huy, trên người tỏa ra một cỗ khí thế mạnh mẽ không thể khinh thường, khác hoàn toàn so với các nữ hài tử ở đây.

Các cô nương có chút không được tự nhiên, nhìn cách hành xử của Trình Du Cẩn, có vẻ như coi các nàng là trẻ con. Từ Chi Tiện cười nói:"Cẩn tỷ tỷ thật lợi hại, một người lại chỉ huy nhiều nha hoàn, bà tử như vậy, còn không có chút hoang mang."

Trình Du Cẩn gật đầu cười với Từ Chi Tiện, tươi cười thanh thiển. Từ Niệm Xuân "U" một tiếng, cố ý nói:"Đại biểu tỷ bằng tuổi Nhị biểu tỷ, sao Nhị ca gọi Nhị biểu tỷ là Mặc muội muội, lại gọi Đại biểu tỷ là Cẩn tỷ tỷ?"

Từ Chi Tiện gãi gãi đầu, thật đúng là bị hỏi đến nghẹn họng:"Ta cũng không biết, Cẩn tỷ tỷ. . .nên gọi là Cẩn tỷ tỷ."

Hay là gọi Cẩn muội muội? Từ Chi Tiện ngẫm lại liền cảm thấy không thích hợp, cả người nổi da gà.

Trình Du Cẩn cười nói:"Không sao, đều là huynh muội nhà mình, Nhị thiếu gia gọi là cái gì cũng được."

Trình Du Cẩn nói, dùng một loại ánh mắt đánh giá, nhìn kỹ Từ Chi Tiện trước mắt.

Từ trước không hề để ý, hiện tại xem ra, Từ Chi Tiện cũng vẫn có thể xem là người được chọn cho vị trí hôn phu.

Phủ Xương Quốc công tuy rằng không có người đảm nhiệm vị trí quan trọng trong triều, không thể tránh né đến trường hợp tụt dốc, nhưng đồng thời cũng là một túi cơm đáng giá, phủ Nghi Xuân hầu có mặt mũi gì mà bắt bẻ người ta, ít nhất Từ gia vẫn là công phủ. Lại thêm, Trình Mẫn là cô cô nàng, cô cháu làm mẹ chồng nàng dâu cũng không đến nỗi xa lạ, nghe nói hiện tại phủ Xương Quốc công là đại phu nhân cầm quyền, nghĩ đến Trình Mẫn chắc cũng rất nguyện ý có thêm một người trợ thủ. Cuối cùng, Từ Chi Tiện từ nhỏ lớn lên cùng nữ nhi, trong nhà lại có rất nhiều biểu tỷ biểu muội, nam tử như vậy lớn lên quả thật không có tiền đồ, thiếu một phân khí khái nam tử, nhưng mà, tính cách lại rất ôn nhu, tốt nhất không nên đắn đo.

Trình Du Cẩn càng xem càng vừa lòng, nàng đã từng chướng mắt phủ Xương Quốc công, Từ Chi Tiện ăn chơi trác táng phú quý như vậy càng không ở trong phạm vi suy xét. Nhưng hiện tại nàng đã bị hủy hôn, cũng nên suy xét một lần. Trình Du Cẩn yêu tiền lại thích quyền lực, để nàng giúp một nam nhân nghèo yếu cùng nhau phấn đấu, điều đó là không có khả năng. Như vậy xem ra, Từ Chi Tiện vừa vặn đủ tiêu chuẩn.

Trình Du Cẩn hạ quyết tâm, cười cười cực kỳ ôn nhu với Từ Chi Tiện.

Từ Chi Tiện tự dưng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, hắn quay đầu lại nhìn nhìn, nghĩ thầm có thể là cửa sổ mở quá lớn, gió lạnh thổi vào được.

Sau đó, Trình Du Cẩn như có như không chăm sóc Từ Chi Tiện. Cơm trưa xong, Trình lão phu nhân muốn nghỉ trưa, bọn tiểu bối không có ai nhìn, liền quậy với nhau chơi. Trình Du Cẩn nghĩ thầm quả thực là trời cho cơ hội tốt, lần sau gặp Từ Chi Tiện không biết là khi nào, nàng nhất định phải thu phục được loại nam nhân ôn nhu đa tình trong khoảng thời gian này.

Trình Nguyên Cảnh tiến vào từ bên ngoài, khi vào cửa, vừa lúc nhìn thấy Trình Du Cẩn lộ ra biểu tình suy tư với một người nam tử.

Đuôi lông mày Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng động. Thật là kinh hỉ, mỗi lần hắn nhìn thấy Trình Du Cẩn, đều có một phát hiện mới.