Chương 36

Có quá nhiều người nên Thẩm Ngân không dễ làm nũng, kéo trường bào của hắn, nhỏ giọng nói: "Đại ca, chúng ta trở về trước đi."

Tạ Nhậm Nguyên không lên tiếng, nheo mắt nhìn Giang Thời Minh cao lớn thô kệch ở đối diện, sải bước rời đi, Thẩm Ngân thì chạy theo phía trước như cô vợ nhỏ.

Tạ Nhậm Nguyên chân dài, bước cũng nhanh, khi còn cách cửa còn có khoảng hai trăm mét thì thấy Tạ Lang Nguyên vẫn còn đứng ngoài cửa, không khỏi dừng lại.

Thẩm Ngân thật vất vả mới chạy theo kịp, đứng bên cạnh hắn thở dốc, Tạ Nhậm Nguyên xoay người nắm chặt tay cô rồi ngược lại.

"Này, này, đi đâu vậy? Chúng ta không về nhà sao?"

Tạ Nhậm Nguyên mím môi không thèm để ý tới cô, kéo cô đi về hoa viên mới dừng lại.

"Trường Thụy, lái xe đến cửa phụ." Lời dừng lại một chút, nhìn về phía Trường Thụy: "Mặc kệ ai gọi, cũng đừng dừng lại."

Trường Thụy cúi đầu lên tiếng, hắn đoán được nguyên nhân.

Đến cửa chính, quả nhiên nhìn thấy bóng dánh Tạ Lang Nguyên.

Hắn hỏi: "Tìm thấy Ngân Bảo rồi à?"

Trường Thụy chỉ cúi đầu hành lễ kêu "Nhị thiếu gia", không nói tìm được, cũng không nói không tìm được, sau đó mở cửa xe khởi động xe.

Tạ Lang Nguyên sửng sốt một chút, hất tay Liễu Thanh Uyển đi vào trong, nhưng trễ chính là trễ, bên cửa bên kia, Thẩm Ngân khom lưng nghiêng người xe, rất ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

"Đại thiếu gia, trở về công quán?"

"Ừ."

Cuộc trò chuyện kết thúc, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Trường Thụy rất muốn kéo rèm lên ngăn cách mình, nhưng làm sao cũng không thể, cũng may chỉ chốc lát sau, Thẩm Ngân tự giác kéo lên.

"Vừa rồi vì sao phải đi từ cửa phụ?"

Tạ Nhậm Nguyên tạm thời không muốn nói chuyện với cô, hai tay vòng trước ngực, nhắm mắt tựa vào lưng ghế.

"Anh nói chuyện đi." Thẩm Ngân vặn hắn một cái.

"Đừng ồn ào."

Thẩm Ngân biết nghe lời mới là lạ, ôm lấy người hắn, dính chặt vào: "Nhưng em muốn nói chuyện, anh để ý tới em đi."

Tạ Nhâm Nguyên mở mắt ra: "Người đàn ông kia là ai?"

Thẩm Ngân sợ sệt: "Em cũng không biết."

Gãi gãi đầu: "Quên hỏi tên."

Sau đó đắc ý nói: "Nhưng mà không sao, em cũng lừa anh ta, anh ta không biết tên thật của em."

Ngay sau đó cô gái liền liến thoắng liến thoắng, nói cho Tạ Nhâm Nguyên nghe toàn bộ chuyện xảy ra với Giang Thời Minh.

Tạ Nhâm Nguyên thấy cô thản nhiên như thế, vừa muốn thả lỏng tinh thần thì lời nói tiếp theo của Thẩm Ngân lại làm cho hắn căng thẳng.

"Anh ta bảo em sờ chỗ đó của anh ta."

Chỗ đó?

Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Ngân đã đặt ở giữa háng nam nhân, khuôn mặt Tạ Nhậm Nguyên tối sầm lại.

"Em sờ chưa?"

Thẩm Ngân luôn luôn thành thật trước mặt Tạ Nhậm Nguyên đột nhiên không muốn nói thật, ngây người một chút mới lắc đầu.

Tạ Nhậm Nguyên lại không mù, sự khác thường của cô gái luôn có thể nhìn ra được, nhưng mà, hắn có tư cách gì để tức giận đây?

Người chồng chính quy của cô gái còn không quản, mình có tư cách gì?

Tạ Nhậm Nguyên có chút lực bất tòng tâm, vẫy bảo cô yên tĩnh trở lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

***

Tạ Diệc Hân đi qua đi lại trước tầng chính, trong chính sảnh Thư Hồi đang ngồi uống trà.

Con gái vội vàng khóc lóc đi tìm cô ta cùng đi đến Giang phủ, sau khi hỏi rõ chân tướng, Thư Hồi liền trấn an con bé, cũng ngồi đợi cùng.

Nhìn thấy Thẩm Ngân phía sau cha, Tạ Diệc Hân khóc nhào tới: "Ngân Bảo, mình không phải cố ý bỏ rơi cậu."

Thẩm Ngân không để ý đến Tạ Nhậm Nguyên, vội vàng an ủi cô ấy.

Thư Hồi tiến lên đi đến bên cạnh Tạ Nhậm Nguyên hỏi: "Không có việc gì chứ?"

"Ừ." Tạ Nhậm Nguyên nói: "Em mang Diệc Hân về phòng trước đi."

Dứt lời, liền đi ra ngoài.

Thư Hồi cũng có chuyện muốn nói với Tạ Diệc Hân, liền không cho Thẩm Ngân đi theo, đợi sau khi hai người đi, Thẩm Ngân cắn cắn môi dưới, nhấc làn váy lên đi theo phía sau họ đi về phía nhà trái.

Còn chưa tới nửa đường, Trường Thụy đỗ xe trở về vội vàng ngăn lại, nháy mắt với cô, thấp giọng nói: "Nhị thiếu phu nhân, ngài điên rồi sao!? Hạ nhân vẫn còn ở đây đấy."

"Tôi muốn tìm đại ca."

Trường Thụy cũng mệt tâm: "Lúc này Đại thiếu phu nhân cũng đang ở đây."

"Thư Hồi nói sẽ đi cùng Diệc Hân." Thẩm Ngân rất kiên trì, Trường Thụy không còn cách nào khác, trước tiên đi bảo hạ nhân lui xuống trước, rồi mới dẫn cô vòng qua cửa đi vào.

"Tầng hai là phòng ngủ, ngài đừng xông vào trong, đi thư phòng tầng ba chờ, tôi sẽ thông tri cho Đại thiếu gia."

Thẩm Ngân lên tiếng qua loa, thực tế khi đi đến góc cầu thang lầu ba cô đã dừng lại, cởi giày, đi chân trần xuống tầng hai.

Cô chưa từng tới tầng hai, hơn nữa còn muốn trốn Trường Thụy, chỉ có thể tìm từng phòng một.

Chưa được đi được mấy bước, trong căn phòng gần cầu thang truyền ra tiếng Thư Hồi quát lớn, Thẩm Ngân vuốt ve trái tim nhỏ, nín thở tăng tốc độ.

Tốn rất nhiều công sức mới tìm được phòng ngủ của Tạ Nhậm Nguyên và Thư Hồi, cô rất tự giác không có lộn xộn, nương theo ánh trăng quét một vòng, sau khi không phát hiện ra người liền muốn đi ra ngoài tiếp tục tìm, không ngờ tay nắm cửa phía sau bỗng nhúc nhích một chút.

Tạ Nhậm Nguyên mang theo một thân sát khí đẩy cửa ra, liền nhìn thấy cô gái cách đó một mét đang kinh hoảng thất thố.

"Em đến đây làm gì?" Hắn vô thức đóng cửa lại.

Thẩm Ngân: "Em muốn tìm anh."

Tạ Nhậm Nguyên nhíu mày: "Trở về trước đi, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Tạ Nhậm Nguyên kéo cửa ra, thật trùng hợp, đúng lúc tiếng giày cao gót "cộc cộc cộc" đi gần trong gang tấc.

Thư Hồi đã trở lại.

Tạ Nhậm Nguyên dùng ánh mắt ý bảo gầm giường, còn mình thì nghiêng người đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại, tranh thủ chút thời gian cho Thẩm Ngân.