Chương 48

Tháo dỡ xong, Tạ Nhâm Nguyên lại nhanh chóng lắp ráp, đưa súng trở về.

"Thế nào rồi?"

"Không sai."

"Có thể làm được không?"

Tạ Nhậm Nguyên trầm một lát, mới nói: "Có thể thử một lần."

Giang Đình Vân đẩy hòm gỗ đựng súng cho hắn: "Không vội, Tạ huynh cứ việc thử."

Tạ Nhậm Nguyên tiếp nhận, hiệp nghị coi như đã đạt được.

Hắn khéo léo cự tuyệt Giang Đình Vân giữ lại, lạnh nhạt gật đầu, mang theo Thẩm Ngân rời đi.

Giang Đình Vân nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, cười khẽ một tiếng: "Có chút ý tứ a."

"Người Tam tiểu tử vẫn luôn nhắc tới chính là nàng?"

"Vâng."

"Tên ngốc kia." Giang Đình Vân lắc đầu, dựa lưng ghế trở về.

Một người phụ nữ như vậy, cũng đáng để hắn say mấy ngày? Hãy để cho người làm chủ này, gửi cho cháu một món quà.

Xuống tầng hai, thần kinh căng thẳng của Thẩm Ngân cuối cùng cũng buông lỏng, cô nghiêm nghị nói với Tạ Nhâm Nguyên: "Đại ca, sau này anh nói chuyện làm ăn phải để ý một chút, hỏi người ta mới có thể tháo súng, vừa rồi em vẫn luôn sợ anh ta sẽ rút súng ra."

"..."

"Không có đâu." Tạ Nhậm Nguyên giải thích cho cô: "Đó là súng do nước D chế tạo, nhập số lượng lớn rất đắt tiền, cho nên cầm mẫu trở về chế tạo."

Thẩm Ngân há to miệng, hình như cô biết nguyên nhân Tạ Nhậm Nguyên bảo cô đảm nhiệm bản vẽ lúc trước là vì muốn làm cái gì.

Thì ra Tạ gia còn làm chuyện làm ăn này.

Ừm, thời đại này không có ý thức về bản quyền.

Huống hồ cho dù có bản quyền, cũng chưa chắc có thể chế tạo được thiết bị kỹ thuật kia.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Ngân bắt đầu nhìn lung tung khắp nơi, nhất là khi nhìn thấy màn biểu diễn của các nữ vũ công trên sân khấu, quả thực không nhúc nhích được chân, Tạ Nhậm Nguyên đành phải lấy chỗ ngồi bên cạnh dẫn cô xem.

Đúng lúc MC có thanh danh cực lớn, hơn nữa đặc biệt am hiểu nói lời thô tục lên, phòng hát còn đặc biệt thiết lập cho hắn ta một tiết mục nóng bỏng để nói lời thô tục, Thẩm Ngân nghe đến mặt đỏ tai hồng.

Khi MC hét lên "Cho các quý ông một phút cơ hội âu yếm", đèn màu trên đỉnh "tạch" một cái tắt đi, xung quanh vang lên tiếng hôn "chụt chụt", Thẩm Ngân không khỏi nắm chặt tay nam nhân.

Cô, cô cũng muốn hôn sao?

Khi mọi người xung quanh đang hôn nhau, mình tất nhiên sẽ giống như dị loại.

Đột nhiên, cằm bị bàn tay hơi lạnh giữ lại, xoay đầu cô qua, trong nháy mắt tiếp theo, trên môi cảm nhận được sự ẩm ướt ấm áp mềm mại.

Thẩm Ngân đưa tay lên mặt chủ nhân đôi môi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hai chữ "đại ca" vừa mới xuất hiện, đầu lưỡi bá đạo kia liền chui vào miệng cô, hấp thu sự ngọt ngào.

Đầu lưỡi động tình quấn lấy nhau, thân thể Thẩm Ngân dần dần nhũn ra, nơi riêng tư giống như có một cái móc nhỏ, câu đến mức làm cho cả người cô tê dại, cảm giác khó nhịn kia cũng tránh không khỏi.

Lưỡi thơm không nỡ rút ra khỏi miệng nam nhân, từng chút từng chút nhẹ nhàng liếʍ khóe miệng hắn: "Đại ca, em ngứa."

Vừa dứt lời, đèn trên đỉnh đầu sáng lên, phía dưới một đám nam nữ đói khát còn đang hôn môi lưu luyến tách ra, hai tròng mắt Thẩm Ngân lại càng như nước mùa xuân, trong mắt tựa như kiều như oán, nam nhân lạnh lùng nhìn thấy không khỏi nổi lên một tia tâm viên ý mã.

MC còn chưa đã thèm mà trêu chọc vài câu: "Ai nha, tôi thấy các tiểu thư ai nấy đều kiều mỵ động lòng người, kỹ năng hôn của các vị quý ông có làm cho các cô hài lòng không?"

Ngoại trừ những cô gái táo bạo, những câu trả lời còn lại đều là của những vũ nữ giả thành, MC tiếp tục nói: "Chậc chậc, tôi nghe thấy thanh âm không hài lòng càng nhiều, vậy tôi làm chủ cho các quý ông thêm năm phút để bù đắp, đến đây, tắt đèn!"

Trải qua nụ hôn vừa rồi, lại nghe được thêm năm phút đồng hồ, đèn vừa tắt, Thẩm Ngân liền ngồi xuống đùi nam nhân, không đợi động tác của hắn, đôi môi đỏ mọng vội vàng dán lên môi hắn, thân thể còn không ngừng xoay loạn, mài đến nỗi vật dưới thân nam nhân thiếu chút nữa muốn giơ súng lên.

"Đừng nhúc nhích."

Mông Thẩm Ngân ngồi xuống, trong giọng nói không giấu được niềm vui sướиɠ: "Dươиɠ ѵậŧ lại cứng sao?"

"Phía dưới ngứa ngáy, muốn dươиɠ ѵậŧ đi vào, đại ca cho em được không?"

Tạ Nhậm Nguyên lạnh lùng nói: "Hôm qua Tạ Nhị không cho em sao?"

Thẩm Ngân lắc đầu, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương sờ xuống phía dưới: "Em chỉ muốn đại ca."

"Ưʍ... Nóng quá, cúng quá... Đại ca mau bỏ vào..."

Trường Thụy đứng ở phía sau một cánh tay nghe hết đoạn đối thoại vào tai, khi nghe được Tạ Nhậm Nguyên hạ thấp rêи ɾỉ một tiếng, thân hình hắn chợt lóe, chạy đến chỗ công tắc đèn, mở bàn tay ra trước mặt người điều khiển công tắc, trên lòng bàn tay là một đồng bạc lóng lánh ánh bạc.

Còn khoảng mười mấy giây cuối cùng, cậu em quản đèn chạy lên sân khấu, tiến đến bên tai MC nói vài câu, MC mặt đen dạy dỗ hắn vài câu, bảo hắn chạy đi bẩm báo quản sự, sau đó đại não nhanh chóng vận chuyển, dùng lời nói thoải mái trì hoãn thời gian.

Thẩm Ngân phía dưới không biết từ khi nào đã quỳ gối giữa đùi nam nhân, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ cửa cứng mυ"ŧ đến tư tư rung động.

Vừa ăn hơn mười giây, cô phun qυყ đầυ ướt dầm dề ra: "Cứng hết rồi, có thể đi vào."

Tạ Nhậm Nguyên cố ý cọ sát cô: "Không cứng, lại liếʍ đi."

"Anh nói dối, rõ ràng là cứng rồi." Thẩm Ngân cực kỳ ủy khuất, rõ ràng đã cứng đến mức dùng một bàn tay cũng không cầm hết được, nhưng hắn vẫn không cho cô cắm vào.

Đối với cô mà nói tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tạ Nhậm Nguyên có tác dụng kí©h thí©ɧ, lúc khẩu giao đã ăn vào vài ngụm thứ chảy ra từ mã nhãn, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ nơi riêng tư phía dưới đã thấm ướt qυầи ɭóŧ, cô khó nhịn đứng lên, hai chân hơi mở ra, kéo tay hắn đặt vào giữa hai chân mình.

Cô gái hoàn toàn quên mình đang ở vũ trường, cũng quên mặc dù ánh đèn tắt, tầng hai vẫn có chút ánh trăng chiếu vào, nếu là đến gần vẫn có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, động tình siết chặt chân, kẹp cổ tay nam nhân trái phải di chuyển giữa hai chân, dùng cổ tay của hắn an ủi âm huyệt đói khát.

Ở bàn cách bọn họ gần nhất bên tay trái, một đôi mắt nhìn chằm chằm động tác của cô gái không chớp mắt.