Chương 4-2

Vừa bước xuống xe, đã có một nha hoàn tiến đến, cúi người chào rồi dẫn đường cho Thẩm Ngân.

Trên đường đi, Thẩm Ngân nhân cơ hội này để quan sát Dinh thự Tạ gia.

Lúc sáng sớm Thẩm Ngân đã nghe nói về nó, rằng người dân Thủy Thành thích gọi nó là Hồng lâu hơn là cái tên Tạ Công Quán của nó.

Đến bây giờ nhìn tận mắt mới thấy quả thật là vậy.

Kiến trúc bên trong không phù hợp với kiểu cổng vòm Trung Hoa chút nào, bước vào là một trung tâm hoa viên, giữa hoa viên là một đài phun nước hình chiếc ô theo phong cách phương Tây đang thịnh hành hiện nay. Đối diện với đài phun nước là nguồn gốc của cái tên Hồng lâu - ba tòa nhà ba tầng được xây bằng gạch đỏ, theo kiểu biệt thự phương Tây.

Tòa nhà chính ở giữa cao hơn, còn hai tòa nhà hai bên thì thấp hơn một chút, Thầm Ngân nghĩ, tiếp khách thì chắc sẽ ở tòa nhà chính, ai ngờ nha hoàn dẫn đường lại rẽ vào một góc và đưa Thẩm Ngân đến tòa nhà ngoài cùng bên phải.

Có nghĩa là giá trị và địa vị của mình còn chưa đủ cao sao? Thầm Ngân nghĩ.

Thực ra cũng không phải vậy, vì người thực sự mời cô không phải Tạ phu nhân, mà là Tạ Lang Nguyên.

Tạ Lang Nguyên không thể tiếp khách ở trong tòa nhà chính, tòa nhà chính là để cha hắn và anh trai hắn làm việc nghiêm túc.

Nha hoàn gõ cửa trước, sau khi nhận được phản hồi liền mở cửa cho Thẩm Ngân, còn mình thì đứng ở ngoài cửa.

Sau khi Thẩm Ngân vào cửa, cô mới biết người mời cô đến chính là Tạ Lang Nguyên.

Tuy nhiên, nhìn kỹ lại lần nữa, Thẩm Ngân mới mở to mắt.

Cũng giống như ngày hôm đó, Tạ Lang Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình với các áo đề hở ngực, bắt chéo chân cười hì hì với Thẩm Ngân, trông giống như một tay chuyên ăn chơi trác táng.

Chuyện này không có gì, hắn ta vốn không phải là người đứng đấu, nhưng cô gái tóc xoăn mặc sườn xám màu ngọc lục bảo trong lòng hắn kia là sao?

Thẩm Ngân không có cảm tình gì với Tạ Lang Nguyên, đương nhiên sẽ không buồn vì hắn ôm một người phụ nữ khác, sau khi chào hỏi Tạ Lang Nguyên, có chớp mắt tò mò hỏi: "Cô gái này có phải là Lục Bình tiểu thư không?"

Kể từ khi cô được chọn, Thẩm phe nhân đã kể cho cô nghe về những người xung quanh hắn.

Lục Bình là nghệ danh của Liễu Thanh Uyển, được dùng để thể hiện cho cuộc sống đầy khó khăn của cô.

Liễu Thanh Uyển cũng đang đánh giá người vợ mà người tình chọn.

Mặc một chiếc váy dài tay màu xanh nhạt, làn da mềm mại, trắng nõn và ẩm mượt, mái tóc dài đen màu mực chấm eo bồng bềnh được buộc lỏng bằng dây buộc tóc cùng màu, khiến khuôn mặt trái xoan của cô chỉ to bằng lòng bàn tay. Màu lông mày hơi nhạt, có lẽ do vẫn còn nhỏ nên chưa dùng kẻ mày, còn có cảm giác lông tơ. Đôi mắt hạnh tròn xoe, bọng mắt to, mỗi lần cười lên đôi mắt sẽ cong cong như vầng trăng khuyết, trông có chút trẻ con.

Sau khi đánh giá khuôn mặt, Liễu Thanh Uyển chuyển sự chú ý đến thân hình của cô, mặc dù cô khá cao gầy, nhưng rõ ràng là chưa phát triển, nhìn chung, cô ấy là một đứa trẻ xinh đẹp.