Chương 40

Nói xong, không đợi Mạnh Ninh mở miệng, thân ảnh thon gầy cao ngất của thiếu niên ba bước gộp thành hai chạy lên bậc thang, chạy chậm rời đi.

Mạnh Ninh cau mày, hồi lâu không nói gì, ông nội Hoắc lớn tuổi, thân thể không chịu nổi giày vò, việc đi du lịch không có khả năng thực hiện thì Mạnh Ninh có thể lý giải, nhưng Hoắc Sâm thế mà cũng không đi, hơn nữa cùng ngày xuất phát với cô, thế mà đi ga tàu cao tốc???

Hiện tại chỉ còn lại hai người cô và Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh nghĩ rồi lại nghĩ, hết thảy có phải là quá mức trùng hợp hay không?

Tài xế lái xe ra sân bay, vẻ mặt Mạnh Ninh héo rũ, trong lòng vẫn có chút uể oải, đợi lát nữa nhất định phải hỏi Hoắc Tư Niên, trùng hợp này có phải có quan hệ với anh hay không.

Nửa tiếng sau, xe rốt cục cũng đến sân bay, tài xế lấy vali từ cốp xe đưa cho Mạnh Ninh, Mạnh Ninh nói một tiếng cảm ơn, đang chuẩn bị đi vào, trong lúc vô tình liếc đến màn hình lớn ở lối vào.

Phía trên không ngoại lệ là bóng dáng của Hoắc Tư Niên.

Cùng một đoạn video clip mà cô và Hứa Du nhìn thấy ở trung tâm mua sắm ngày hôm đó.

Mạnh Ninh biết Hoắc Tư Niên rất nổi tiếng, nhưng bản thân anh hiện tại được chú ý nhiều hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Hai người cùng ra nước ngoài du lịch, người này chẳng lẽ không lo lắng bị người qua đường chụp lén chút nào hay sao?

Mạnh Ninh đang nhìn chằm chằm người trên màn hình xuất thần, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng tài xế chào hỏi người khác, còn chưa đợi cô quay đầu lại, một thanh âm quen thuộc trầm thấp truyền đến, hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "Em nhìn gì mà nghiêm túc như vậy?"

Suy nghĩ bay xa của Mạnh Ninh trong nháy mắt bị kéo trở lại, quay đầu lại đυ.ng phải đôi mắt hồ ly hẹp dài sâu thẳm dưới mũ lưỡi trai của người đàn ông, cất giấu ôn nhu như có như không.

Hoắc Tư Niên trước mặt khó có dịp mặc một chiếc áo T-shirt trắng, màu sắc không nặng nề như trước, mũ lưỡi trai thấp che đi mái tóc đen, làn da trắng như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ lập thể, làm cho người ta nhìn qua là không thể quên, khuôn mặt ấn tượng sâu sắc.

Giống như khuôn mặt xuất hiện trên màn hình, thậm chí bản thân còn phải có thêm một phần độ ấm.

Hoắc Tư Niên nhìn chỗ Mạnh Ninh vừa rồi ngẩn người xuất thần, khóe môi càng sâu, cổ họng tràn ra một tiếng cười nhẹ nhàng ôn lãng sung sướиɠ: "Thì ra là anh à.”

Mạnh Ninh mặt nóng lên, vội vàng phủ nhận, đầu lắc lư như trống đánh trống: "Em, em không có.”

Hoắc Tư Niên tiếp nhận vali trong tay cô gái rất tự nhiên, khóe môi nhếch lên vết cười như có như không, giọng điệu hỏi vô cùng nghiêm túc: "Nếu đã không có, sao mặt em lại đỏ?"

Mạnh Ninh: "..."

Thật sự chỉ là nhìn thoáng qua, như thế nào lại bị bản nhân bắt gặp chứ.

Cô gái trước mặt đỏ mặt, đầu tai cũng đỏ, hai tay chắp sau lưng, giống như một con thỏ luống cuống tay.

Hoắc Tư Niên nhẹ nhàng thở ra một hơi, trái tim phảng phất ngâm trong một dòng nước ấm áp, còn có chút ngứa ngáy, anh giơ tay lên, động tác rất nhẹ xoa xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của cô gái nhỏ, nói: “Không phải anh đang ở bên cạnh em sao, nhìn anh là dược rồi.”

Nghe vậy, Mạnh Vừa thẹn vừa giận, có miệng mà nói không rõ, cả người sắp bốc cháy đến nơi.

Hoắc Tư Niên lại rất bình tĩnh, đuôi mắt hẹp dài nhếch lên nụ cười xấu xa, giọng điệu lười biếng mở miệng: "Không chỉ có thể nhìn, còn có thể dắt tay, có thể ôm nữa.”

Anh nói từng chữ một, tựa như trêu chọc tựa như nghiêm túc: "Chỉ là không biết Tiểu Ninh có nguyện ý hay không.”

Một khắc kia, Mạnh Ninh cảm thấy, hình như mình nhìn thấy cái đuôi hồ ly bồng bềnh trên người Hoắc Tư Niên, rốt cục giấu không được, lắc lắc với cô.

Nghe Hoắc Tư Niên nói, Mạnh Ninh sững sờ tại chỗ, hai má đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, người này này như thế nào... Càng ngày càng không đứng đắn?

Mạnh Ninh mím môi, quay đầu không nhìn anh, thấp giọng hừ hừ nói: "Không phải anh nói, người trong nhà sẽ đi cùng chúng ta hay sao?"

Hoắc Tư Niên vô tội chớp chớp mắt, giọng điệu thành khẩn lại nghiêm túc: "Anh cũng hy vọng mọi người có thể tụ tập, nhưng sức khỏe của cha anh không tốt lắm, còn Tiểu Sâm muốn đi xem trận đấu, không có thời gian cùng chúng ta.”

Mạnh Ninh im lặng một lát, giống như còn muốn hỏi cái gì, nhưng lời nói của người nào đó làm cho cô tìm không thấy một tia sơ hở.

Rõ ràng người một nhà đã nói xong sẽ cùng nhau đi du lịch, cuối cùng lại chỉ có cô và Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh nhớ tới câu "Thế giới hai người" của Hoắc Sâm trước khi xuống xe, đối với lời giải thích lúc này của Hoắc Tư Niên vẫn hoài nghi.

Rốt cục qua kiểm tra an ninh, thuận lợi lên máy bay, sau khi máy bay bay lên đường băng, lúc này Mạnh Ninh mới phát hiện, Hoắc Tư Niên nói là muốn đi nước ngoài bận rộn công tác, nhưng bên cạnh anh lại không có một nhân viên công tác, chứ đừng nói là trợ lý.

Ý thức được điều này, Mạnh Ninh túm lấy tay áo người nào đó, thấp giọng hỏi: "Không phải anh nói đi nước ngoài quay phim sao? Sao không thấy trợ lý của anh?"

Hoắc Tư Niên đang cúi đầu, lật xem tạp chí trong tay, nghe vậy cổ họng nghẹn một cái, đầu cô gái nhỏ thế mà xoay chuyển rất nhanh.

Vì vậy, mặt anh không đổi sắc trả lời: "Nhà cậu ta có việc nên xin nghỉ phép rồi." ”

Lúc đầu Mạnh Ninh còn bán tín bán nghi, nhưng sau khi nghe được những lời này, rốt cục nhìn thấu tâm tư của người nào đó, cô cau mày, không biết nên tức giận hay nên lên án, sau khi bình tĩnh thở hổn hực hỏi: "Cái này cũng quá trùng hợp rồi?"

Người đàn ông trước mặt không nhanh không chậm khép tạp chí trong tay lại, ý cười ở đuôi mắt thu liễm, có chút tiếc nuối mím môi, thấp giọng phụ họa: "Đúng vậy, đúng là rất trùng hợp.”

Đây là lời giải thích kiểu gì?

Mạnh Ninh cắn môi dưới, đôi mắt hạnh sạch sẽ thủy nhuận hơi mở to, khắc chế thanh tuyến vừa xấu hổ vừa giận mở miệng: "Anh cố ý!"

Mạnh Ninh nhất thời có loại ảo giác lên nhầm thuyền hải tặc, hiện tại xuống máy bay còn kịp không??

Sau khi quỷ kế bị vạch trần, Hoắc Tư Niên không những không có một tia chột dạ khi bị phát hiện, thậm chí biểu cảm vô cùng vô tội, đôi môi mỏng khẽ động, lẩm bẩm: "Theo đuổi con gái nào có ai mang theo bóng đèn.”

Giọng nói của anh thật sự quá nhỏ, Mạnh Ninh không nghe rõ: "Anh nói cái gì?"

Hoắc Tư Niên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải trắng nõn của cô gái nhỏ nắm trong lòng bàn tay, đôi mắt dài che khuất anh mắt đen kịt như mực, hoàn toàn không có thờ ơ như trước, giọng điệu vô cùng thành khẩn nói: "Anh nói xin lỗi, lần sau không dám nữa.”

Mạnh Ninh vốn còn muốn tức giận với anh, thuận tiện nói chính xác nói cho anh biết, gạt người là không đúng, hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng mà còn chưa đợi cô phát tác, người đàn ông trước mặt lại giống như một con mèo lớn ngoan ngoãn, thanh âm trầm thấp nhu nhu chủ động nói xin lỗi với cô.

Da mặt Mạnh Ninh mỏng, tính tình cũng tốt, thấy Hoắc Tư Niên chủ động xin lỗi, lời nói vừa đến bên miệng đành phải yên lặng nuốt trở về, ánh mắt nhìn về phía người nào đó lại có vài phần bất đắc dĩ cùng ai oán, cuối cùng cô có chút nhụt chí, bả vai cứng ngắc hơi buông lỏng, mím đôi môi phấn, thanh tuyến mềm mại có vẻ không thể làm gì được, nhỏ giọng lúng ta lúng túng: "Anh..... Lần sau anh không được làm thế nữa.”

Hoắc Tư Niên nghe rất nghiêm túc, con ngươi yên lặng giống như mực dày đặc không thể thấu, nhìn thẳng vào Mạnh Ninh trước mắt.

Cô gái nhỏ mềm mại, đôi môi phấn khép lại, mi tâm vừa rồi còn nhíu lại lúc này đã giãn ra, hai má trắng nõn phồng lên, giống như một con hamster nhỏ rất dễ nắn, phía sau là cửa sổ máy bay, ánh mặt trời rực rỡ chói mắt trộn lẫn màu xanh thuần khiết trên cao, phản chiếu mái tóc xù xù trên đỉnh đầu cô gái, phảng phất đều nhuộm một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Hoắc Tư Niên tâm niệm vừa động, không khỏi cong khóe miệng, không tiếng động cười cười, cô gái nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy.