Chương 1: Vừa gọi tên anh trai vừa tự an ủi

Chương 1: Vừa gọi tên anh trai vừa tự an ủi

Áng mây hồng nhạt ở chân trời dần dần che khuất ánh mặt trời vàng kim rồi lại đột nhiên lập tức tản đi. Sắc thiên thanh dần dần hiện ra, ánh nắng vàng kim rắc vào trong phòng, biến thành vô số những tia sáng óng ánh, vầng sáng màu vàng nhạt bao phủ lấy cô gái.

Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy cơ thể mảnh mai nhỏ gầy của cô gái bị bóng sáng vàng kim bao phủ, tứ chi của cô gái tuy nhỏ nhắn mềm mại nhưng những nơi cần có thịt thì đều rất đầy đặn.

Vì hưng phấn tìиɧ ɖu͙© mà núʍ ѵú tròn trịa của cô đứng thẳng, tay của cô gái vuốt ve giữa hai chân cô.

Cô phát ta tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, nước chảy từ trong khe l*и ra khiến cho khăn trải giường có màu hoa ướt nhẹp.

Tìиɧ ɖu͙© vây chặt lấy cô, cô giống như đang ở trên một hòn đảo đơn độc, từ đằng xa cô đã nhìn thấy một hình bóng, bóng lưng của người đàn ông cao lớn thẳng tắp, thoạt nhìn có khí chất bất phàm.

“A… Anh trai… Triều Triều khó chịu quá…” Đôi môi đỏ tươi xinh đẹp của cô gái hơi hơi mở ra, hàm răng bên dưới đôi môi đỏ nhẹ nhàng cắn môi dưới.

Cơ thể cô dần dần trở nên cực nóng, cô cố gắng khống chế tìиɧ ɖu͙© của chính mình nhưng vả người giống như càng lún càng sâu, không thể tự kiềm chế, giống như cho dù cô có làm thế nào cũng không thể thoát ra được.

“Ưm… Anh ơi…” Cô gái không ngừng gọi tên anh trai, giống như gọi như thế thì anh trai sẽ càng ở gần cô thêm một bước nữa.

Giống như gọi như thế thì anh trai sẽ nằm đè lên người cô, cắm vào trong cơ thể cô, chà đạp cái l*и yếu ớt của cô cậy.

“A…” Cô gái kêu lên thành tiếng, trên trán cô toàn là mồ hôi giống như vừa mới tắm rửa xong vẫn vẫn chưa lau khô người vậy.

Cơ thể mới vừa tự thủ da^ʍ cực kỳ mẫn cảm, cô cuộn người, không còn sức lực, cả người giống như bị rút cạn vậy.

Tầm mắt của Triều Triều dừng ở trên khung ảnh đặt ở đầu giường. Người trong ảnh chụp là một chàng thiếu niên anh tuấn ôm một cô gái nhỏ xinh, anh cúi đầu nhìn cô gái, cô gái như cười, nụ cười rạng rỡ như hoa.

Cô nghẹn ngào, từ từ nức nở, chất lỏng lạnh lạnh ứa từ trong khoé mắt cô ra. Cô vùi mặt vào trong gối đầu, hung hăng hít mạnh một hơi.

Sự bình tĩnh bị đánh vỡ, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, giọng nói của người đàn ông trong trẻo và ôn hoà. Anh đứng ở ngoài cửa, ngón tay thon dài hơi gập lại, nói: “Triều Triều, dậy đi.”

Giọng cô gái mềm mại, hơn nữa còn vừa mới cao trào xong, cô đáp lại một tiếng, giọng điệu có sự mềm mại nũng nịu giống như chỉ cần véo nhẹ là sẽ vỡ tan

Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước xuống khỏi giường, một tay tóm áo ngực. Chất vải của món quần áo đò hơi mỏng, cô tiện tay ném sang một bên, không định mặc vào.

Lúc này cô gái đang mặc một chiếc váy hai dây màu vàng cam, đầṳ ѵú nhòn nhọn hoàn hảo hằn trên mặt chiếc váy đó, lúc cô đi đường, cả cái vυ" hơi đong đưa nhè nhẹ, cực kỳ có mỹ cảm.

Tưởng Triều Triều mở cửa phòng ra, thấy anh trai nhà mình đang đứng ngoài cửa, cô ngọt ngào gọi một tiếng “anh trai”.

Tưởng Từ nhàn nhạt ừ một tiếng, lúc này mới phát hiện ra cô có gì sai sai. Hai má cô gái ửng đỏ, đôi môi cô đầy đặn hồng nhuận, yết hầu Tưởng Từ không tự giác mà trượt lên trượt xuống.