Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Niên Thiếu Nữ Cùng Nàng Niên Hạ Bạn Trai

Chương 23: Ôm Năm Nghìn, Hôn Mười Nghìn

« Chương Trước
Thời tiết ngày càng nóng, chợ đêm bên bờ sông Ninh Giang cũng dần trở nên sôi động hơn.

An Phong, Tiêu Diệc Vãn, Đại Đinh và Hạch Đào sau khi tan làm cùng đi chợ đêm ăn uống. Bốn người không có đi chung từ công ty ra mà là hẹn nhau gặp ở chợ đêm. Sau khi An Phong về đến nhà, thay áo sơ mi và quần jeans ra đổi thành cái váy mới mua cùng với Tiểu Mỹ lần trước, tâm tình vui sướиɠ đi chợ đêm gặp mặt mọi người.

Khi còn cách một con đường là đến được trước cổng chợ đêm, An Phong nhìn thấy Tiêu Diệc Vãn đang nói chuyện với một cô gái. Cô đi qua đường, đến gần mới thấy rõ cô gái kia chính là Bạch Tiểu Nam. Giống như trong phim truyền hình, Bạch Tiểu Nam khóc sướt mướt bổ nhào vào trong lòng Tiêu Diệc Vãn. Tiêu Diệc Vãn hoảng hốt quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt không vui của An Phong.

Bạch Tiểu Nam nghiêng đầu cũng nhìn thấy được An Phong, cô ấy nhanh chóng buông Tiêu Diệc Vãn ra, lau nước mắt trên mặt, vẫn còn hơi khóc nức nở nói: “Chị An Phong, chị đừng có hiểu lầm, vừa rồi là em không khống chế được cảm xúc của mình thôi.” (con greentea bitch này =.=)

An Phong chửi trong bụng, hiểu lầm? Này còn không phải là diễn kịch cho tao xem sao? An Phong mỉm cười trả lời: “Đương nhiên chị sẽ không hiểu lầm rồi, chắc chắn là em đã gặp phải chuyện gì đó cực kỳ khổ sở mới có thể nhào vào trong lòng Tiêu Diệc Vãn như vậy có phải hay không?”

Bạch Tiểu Nam nhìn thấy An Phong vậy mà không hề có một chút ghen tuông gì, có hơi ngoài ý muốn. Cô tiếp tục nhu nhược đáng thương nói: “Em và Chu Băng Thần chia tay, cho nên gần đây tâm trạng không tốt. Xin lỗi, chị đừng có vì chuyện này mà giận anh Diệc Vãn nha.”

An Phong cười lạnh, tiếp tục nói: “Tại sao chị lại giận Tiêu Diệc Vãn chứ? Chẳng qua là anh ấy chỉ đứng ở chỗ này mà thôi. Nếu chỉ vì vậy mà chị cũng giận thì cũng quá keo kiệt rồi có đúng không?”

Bạch Tiểu Nam trừng mắt nhìn An Phong, cố gắng kiềm chế tức giận.

Lúc này, Đại Đinh mặc áo thun ngắn tay mang dép lào cùng với Hạch Đào đã đi tới. “Hử? Mọi người đều đến rồi à! Vị này chính là bạn gái của Tiêu Diệc Vãn sao?” Đại Đinh nhìn Bạch Tiểu Nam, tò mò hỏi Tiêu Diệc Vãn.

Tiêu Diệc Vãn xấu hổ, ngượng ngùng trả lời: “Không phải.”

Bạch Tiểu Nam vừa nhìn thấy Đại Đinh và Hạch Đào, lại nhìn thoáng qua An Phong, liền đoán được vài phần. Cô mỉm cười nói: “Chắc mọi người là đồng nghiệp của anh Diệc Vãn, em là Bạch Tiểu Nam.” Đại Đinh nói thêm: “Xin chào, Tiêu Diệc Vãn đưa em đến à? Có muốn đi ăn chung với chúng tôi không?”

An Phong hung tợn trừng mắt với Đại Đinh, nhưng mà Đại Đinh đang say mê nói chuyện với Bạch Tiểu Nam, hoàn toàn không để ý tới biểu tình của An Phong. Hạch Đào lơ đãng liếc qua, nhìn thấy ánh mắt hung tợn của An Phong, cậu ta khϊếp sợ, vội vàng lặng lẽ kéo kéo tay áo ngắn tay của Đại Đinh từ phía sau.

Bạch Tiểu Nam tỏ ra ái muội liếc nhìn Tiêu Diệc Vãn một cái, sau đó mới trả lời Đại Đinh: “Hình như không tốt lắm, dù sao cũng là buổi liên hoan của đồng nghiệp với nhau mà phải không.” Đại Đinh cười tủm tỉm nói: “Có gì mà không...” còn chưa kịp nói ra chữ “Được”, Đại Đinh đã bị Hạch Đào lôi kéo nhìn thấy ánh mắt hung ác của An Phong, cậu ta vội vàng sửa lại nói: “Cũng không tiện lắm ha…”

Bạch Tiểu Nam hơi ngạc nhiên nhìn Đại Đinh, Đại Đinh cười tủm tỉm nói: “Buổi liên hoan hôm nay là do công ty chi trả, nên cũng không tiện lắm, lần sau đi, lần sau chúng ta cùng nhau ăn ha!”

An Phong cười cười, nói thầm trong bụng, cái tên Đại Đinh này đúng là vừa mở miệng liền có thể nói dối trôi chảy.

Bạch Tiểu Nam cười nhẹ nói: “Được ạ, vậy lần sau chúng ta cùng đi ăn sau đi.”



Quay lưng về phía Bạch Tiểu Nam, An Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô mắng thầm, làm sao trên đời này lại có loại người như vậy chứ? Rõ ràng biết cô là bạn gái của Tiêu Diệc Vãn lại có thể trắng trợn táo bạo phá hoại mối quan hệ của bọn cô như thế? Đột nhiên An Phong nhớ đến Triệu Phi, Triệu Phi cũng luôn trắng trợn cướp đoạt hạng mục của cô.

An Phong thở dài, nghĩ trong lòng, đúng ra nên giới thiệu Bạch Tiểu Nam cho Triệu Phi, một người đoạt bạn trai của cô, một người khác đoạt hạng của cô. Hai người này đúng là duyên trời tác hợp mà.

Sau khi Bạch Tiểu Nam rời đi, bốn người đi vào chợ đêm, tìm một quán bán tôm hùm đất xào cay vào ngồi xuống.

Đại Đinh tò mò hỏi: “An Phong, tại sao lại không muốn cho bạn của Tiêu Diệc Vãn đi ăn chung với chúng ta vậy?” An Phong không đồng tình nói: “Liên hoan của đồng nghiệp với nhau, để cho người ngoài tham gia cũng không tốt, lỡ như cô ấy ăn cắp bí mật doanh nghiệp của chúng ta thì sao?”

Tiêu Diệc Vãn mỉm cười, nhìn Đại Đinh, nghiêm túc nói: “Cô ấy không phải bạn của tôi, là một người bạn gái cũ của bạn thân tôi.” Đại Đinh há to miệng, nói: “Oa, whuaaa, dữ dội như vậy sao?”

An Phong liếc nhìn Đại Đinh, cô nói: “Dữ dội cái gì?” Đại Đinh nói: “Cô gái kia vừa nhìn là biết thích Tiêu Diệc Vãn rồi. Còn là bạn gái cũ của bạn thân, cái này còn không dữ dội sao?”

An Phong khó chịu uống một ngụm trà.

Hạch Đào nói tiếp: “Đúng là cô gái kia thích Tiêu Diệc Vãn nhưng mà Tiêu Diệc Vãn cũng không thích người ta, cho nên cũng như không.” Đại Đinh tò mò hỏi: “Tiêu Diệc Vãn, tại sao cậu không thích Bạch Tiểu Nam? Thấy cô ấy cũng khá đáng yêu mà, chẳng lẽ ngại cô ấy là bạn gái cũ của bạn thân sao? Nhưng mà cũng phải, cái quan hệ này cũng có hơi phức tạp...”

Tiêu Diệc Vãn nhìn thoáng qua An Phong, nghiêm túc nói: “Tôi có người mà mình thích rồi. Tôi không thích Bạch Tiểu Nam.” Đại Đinh cười hì hì nói: “Thật à? Mau cho anh cậu xem ảnh cô ấy cái nào, để anh đây nhìn nhìn một chút coi người ta ra nào!”

Tiêu Diệc Vãn nghẹn lời, nói: “Không cho cậu xem” Đại Đinh cười gằn nói: “Ài, liền biết là cậu nói dối rồi.” Tiêu Diệc Vãn bị kí©h thí©ɧ, cậu lớn tiếng nói: “Cô ấy rất giống An Phong.”

Nghe câu này, Hạch Đào bị sặc tới, Đại Đinh sợ tới mức chiếc đũa cầm trên tay rớt xuống đất.

An Phong nhìn Đại Đinh và Hạch Đào, vẻ mặt hung ác hỏi: “Các người đây là ý gì đây?” Đại Đinh vỗ vỗ vai Tiêu Diệc Vãn, nói: “Em trai, ánh mắt của em cũng không tốt lắm nhỉ.”

An Phong mắng ra miệng, thở hồng hộc nói: “Biến ngay!”

Tiêu Diệc Vãn nhịn cười, uống một ngụm nước.

Ăn uống xong, Đại Đinh và Hạch Đào về nhà, Tiêu Diệc Vãn và An Phong đi tản bộ dọc theo bờ sông Ninh Giang. Bờ sông Ninh Giang có một hàng cây với nhiều loại hoa đang nở rộ, gió nhẹ thổi, trong không khí tràn ngập mùi hoa thơm ngát, thỉnh thoảng có mấy con sóc nhỏ nghịch ngợm nhảy tới nhảy lui qua lại giữa những cây to.

An Phong hỏi: “Rốt cuộc tại sao Bạch Tiểu Nam lại như vậy?” Tiêu Diệc Vãn trả lời: “Hôm nay anh đến sớm, đúng lúc gặp được Bạch Tiểu Nam trước cổng chợ đêm, cô ấy liền kể chuyện chia tay của cô ấy với Chu Băng Thần cho anh nghe, kết quả là nói nói cô ấy liền khóc lên.” An Phong chửi trong bụng: “Giả tạo hết sức!”

An Phong hỏi thêm: “Không phải cô ấy và Chu Băng Thẩn quen chưa được bao lâu sao? Sao nhanh vậy mà chia tay rồi?” Tiêu Diệc Vãn mỉm cười nói: “Chu Băng Thần yêu đương luôn mau như vậy đấy, cậu ấy vẫn là một đứa trẻ chưa chịu lớn.”



An Phong nhìn vào mắt Tiêu Diệc Vãn, cô nói: “Vậy anh cảm thấy như thế nào với chuyện Bạch Tiểu Nam thích anh?” An Phong nghĩ rằng Tiêu Diệc Vãn sẽ đưa ra một câu trả lời ba phải như là “Không có đâu, cô ấy không thích anh thật đâu.”, “Cô ấy vừa mới chia tay, còn chưa khống chế được cảm xúc của chính mình, qua một khoảng thời gian nữa sẽ tốt lên thôi.”

Nhưng mà Tiêu Diệc Vãn chỉ là bình tĩnh cười cười, nói: “Không cảm thấy gì cả, nếu bất kỳ cô gái nào thích anh, anh cũng phải có cảm nghĩ về người đó thì cũng quá mệt mỏi rồi phải không?” An Phong cạn lời, cô cho cậu ấy một ánh mắt xem thường, nói: “Tiêu Diệc Vãn, anh có cảm thấy là anh tự luyến quá không vậy?”

Tiêu Diệc Vãn nhún vai, nói: “Anh không có cách nào kiểm soát được sức hút và sự đẹp trai của chính mình.” An Phong bị cậu ấy chọc cười, bất lực lắc lắc đầu.

Tiêu Diệc Vãn xoay người lại đi ngược, cười hì hì nhìn An Phong: “Làm sao vậy? Em ghen với Bạch Tiểu Nam à?” An Phong cười nói: “Em ghen với cô ta á? Cô ấy xứng sao?” Tiêu Diệc Vãn ra vẻ trầm tư, trả lời: “Ừm, để anh suy nghĩ một chút.”

An Phong giả vờ tức giận, giơ tay đánh Tiêu Diệc Vãn. Tiêu Diệc Vãn ôm lấy An Phong, hai người ôm nhau đứng bên bờ sông.

Tiêu Diệc Vãn nói: “An Phong, thật ra anh rất là vui, em không vì chuyện này mà hiểu lầm anh. Sau này mặc kệ dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải nhớ rõ, anh chỉ thích một mình em mà thôi.” An Phong đem mặt xoay vào lòng ngực Tiêu Diệc Vãn, cười ngọt ngào.

An Phong ngẩng đầu nhìn Tiêu Diệc Vãn, chớp chớp mắt, cười xấu xa nói: “Hay là em giới thiệu Bạch Tiểu Nam cho Triệu Phi ha, em cảm thấy hai người đó rất hợp với nhau.” Tiêu Diệc Vãn bị An Phong chọc cười, nói: “Em có thể đừng hãm hại Triệu Phi có được hay không vậy?”

Đang đắm chìm trong khoảnh khắc ngọt ngào, An Phong lại nhớ đến những lời Ngô Vi Vi nói, một cảm giác rầu rĩ lướt qua trái tim cô. Mặc dù cô biết Tiêu Diệc Vãn chỉ thích một mình cô, nhưng cái sự thích này có thể duy trì được bao lâu đây? Chắc là Tiêu Diệc Vãn cũng từng rất thích Ngô Vi Vi. An Phong âm thầm thở dài, sau đó cô nói với chính mình, đừng có lo lắng không đâu nữa, xe đến chân núi ắt có đường. Cho dù sau này cô với Tiêu Diệc Vãn cũng phải chia tay thì ít ra cảm giác hạnh phúc này cũng là thật. Tình yêu, cũng không nhất định sẽ xảy ra với mỗi người. An Phong và Tiêu Diệc Vãn đều thích lẫn nhau, cái này đã là hiếm rồi.

An Phong cảm thấy, có lẽ là do mình quá tham lam, cô thích Tiêu Diệc Vãn, cũng muốn đem cái phần hạnh phúc này khóa chặt lại, làm cho nó vĩnh viễn không thay đổi, không biến mất. Nhưng mà trên thế giới này, có cái gì mà vĩnh hằng đâu? Lòng người như biển cả, sâu không lường được.

Những chuyện chưa biết luôn sẽ có một mặt rất đáng sợ.

Tiêu Diệc Vãn nhìn An Phong trong lòng ngực, hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?” An Phong ôm eo Tiêu Diệc Vãn, làm nũng nói: “Không có gì, chính là nghĩ rằng ôm anh như thế này, không muốn buông ra chút nào.”

Tiêu Diệc Vãn nói: “Hừm... Vậy em còn muốn ôm bao lâu nữa?”

An Phong mở to mắt nói: “Ôm thêm năm nghìn đồng.”

Tiêu Diệc Vãn cười, dịu dàng nói: “Vậy anh tặng thêm cái hôn mười nghìn đồng nữa đi.” Tiêu Diệc Vãn giơ tay ôm lấy hai má An Phong, ngọt ngào hôn xuống.

“Ôi cha cha, người trẻ tuổi bây giờ thiệt tình! Ở nơi công cộng mà không chú ý gì hết, các người như vậy sẽ dạy hư trẻ nhỏ đó có biết hay không?” Tiếng nói của một bác gái truyền tới, An Phong và Tiêu Diệc vãn quay đầu lại, liền nhìn thấy một bác gái đang giơ tay che mắt một đứa trẻ lại, nổi giận đùng đùng nhìn hai người bọn họ.

An Phong và Tiêu Diệc Vãn lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, Tiêu Diệc Vãn vội vàng xin lỗi, sau đó nắm tay An Phong vội vàng rời đi. Hai người vừa đi vừa cười, bóng đáng hai người từ từ hòa nhập thành một thể với cảnh sắc nơi đây.
« Chương Trước