Chương 4

Trình Hàm lập tức chửi rủa cậu ta, trong lúc đó, người đàn ông kia kéo chiếc rìu bước tới càng lúc càng gần.

Hắn ta cúi xuống, mỉm cười nhìn cô ta:

"Đêm đó mày cũng thấy rồi nhỉ, hiện trường án mạng của tao. . ."

Cuối cùng Trình Hàm cũng vỡ òa khóc lớn:

"Không phải tôi! Tôi không phải là Cửu Hòa, thật sự không phải tôi mà!"

Vương Hổ và Từ Văn Hạo, mỗi người một câu thêm dầu vào lửa:

"Làm sao có thể, chính miệng cậu thừa nhận lúc ở trong lớp mà."

“Chiều hôm đó hầu như cả trường đều biết!”

"Có người mò được địa chỉ của Cửu Hòa, chính là ở trường học của chúng ta..."

...

Trình Hàm điên cuồng lắc đầu: "Mẹ kiếp, bọn mày chỉ muốn tao làm vật tế mà thôi! Thật sự không phải tôi! Khương Hòa... Khương Hòa! Lúc đó mày cũng có mặt ở đó, tao chỉ nói đùa thôi đúng không?"

Trình Hàm nhìn tôi như nhìn cọng rơm cứu mạng.

Nhưng chẳng có sự cầu xin nào trong ánh mắt cô ta cả, thay vào đó là sự đe dọa mà tôi đã quá đỗi quen thuộc.

Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ của người đàn ông u ám như rắn độc: "Nói cho tao biết, cô ta là ai?"

Tôi bình thản nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta:

"Cậu ấy là Cửu Hòa, chính cậu ấy đã thừa nhận điều đó."

"A!!! Con khốn! Mày cố ý!"

Trình Hàm muốn xông lên, nhưng người đàn ông đã nắm lấy tóc cô ta, phớt lờ tiếng khóc thảm thiết mà kéo cô ta ra khỏi phòng.

Tiếng van xin từ từ biến mất, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Lần này, không còn ai lên tiếng nữa.

Từ Văn Hạo đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng không kìm được mà gào khóc gọi mẹ.

Tôi cũng sợ, nhưng khao khát trả thù mãnh liệt và niềm vui sướиɠ khi trả thù thành công đã chiếm lấy tâm trí tôi.

Từ trước tới giờ chưa có khoảng khắc nào vui sướиɠ hơn lúc này.

Chẳng biết qua bao lâu, Trình Hàm được kéo trở về.

Phần thân trên của cô ta ướt sũng như bị ai đó nhét vào một cái thùng nước lớn, người thì ỉu xìu hệt một con cá chết, cứ liên tục khạc nước xuống đất.

Ngày hôm sau, khi chúng tôi còn đang mơ mơ màng màng thì người đàn ông kia lại xuất hiện, lần này hắn ta đưa Từ Văn Hạo đi.

Nghe tiếng hét càng lúc càng xa, lòng tôi dễ chịu hơn bao giờ hết.

Ngày thứ ba, đến lượt Vương Hổ.

Đến ngày thứ tư, cơn đói cồn cào và sự thiếu nước đã lấn át nỗi sợ hãi trong tôi, thậm chí tôi còn mong tên sát nhân kia xuất hiện sớm một chút.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Tôi đi theo sau người đàn ông mà đầu óc cứ quay mòng mòng vì thiếu nước ba ngày liền.