Chương 6

Trong căn phòng này, khắp nơi đều có camera sao?

Cùng lúc đó, tất cả những nơi có gắn màn hình LED như trung tâm mua sắm, trường học hay đường phố ở Thanh Thành đều tắt ngúm.

Một giây sau, đống màn hình đồng loạt nhấp nháy, sau đó hình ảnh màn hình giám sát của một phòng kín chợt hiện lên.

Tất cả học sinh và người đi đường đều sững sờ, cứ tưởng đang chiếu chương trình gì đó.

Cho đến khi màn hình xuất hiện hình ảnh Từ Văn Hạo đang la hét cầu cứu với những giọt nước mắt chảy dài trên mặt.

Tất cả học sinh trường của chuyên Thanh Thành chen chúc trước màn hình LED bàn tán.

"Không phải đây là đám người Từ Văn Hạo vừa mất tích đấy sao?"

"Vãi thật! Bọn họ thật sự bị bắt cóc..."

"Bọn bắt cóc cũng to gan thật, dám phát sóng trực tiếp cơ đấy!"

Cảnh sát lập tức mở một cuộc điều tra sau ba ngày ròng rã tìm người.

Nhà họ Từ và nhà họ Trình lòng như lửa đốt chạy thẳng tới đồn cảnh sát, lại còn dùng tiền và quyền lực gây sức ép để cảnh sát để mau chóng cứu người.

Tuy nhiên, kết quả khiến mọi người vô cùng bất ngờ.

"Tin tặc này cao tay quá, tín hiệu đã bị mã hóa mấy tầng, ít nhất phải mất năm ngày mới có thể bẻ khóa địa chỉ IP..."

"Tên bắt cóc có liên lạc với gia đình chưa?"

"Vẫn chưa!"

Cảnh sát bối rối: "Rốt cuộc hắn muốn làm cái quái gì thế..."

Lâm Quy đẩy tôi vào rồi liếc nhìn tôi, tôi hiểu ý nên vội giả vờ như vừa bị tra tấn vô cùng dã man, nằm thoi thóp trong góc.

Tôi thấy cậu ấy chậm rãi bưng một bình nước vào phòng và đặt ở chỗ xa mọi người nhất.

Từ Văn Hạo đã khát đến phát điên nên lăn lộn lao tới, nào ngờ bị Lâm Quy đá ra xa.

Cậu ấy cất giọng nói lạnh lùng:

"Chơi trò chơi đi. Tôi hỏi, các người đáp. Ai trả lời được thì ly nước này sẽ là của người đó."

Đám Trình Hàm chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu còn tiếp tục thiếu nước thì bọn họ sẽ xong đời.

Trình Hàm nuốt nước bọt: "Câu hỏi là gì?"

Lâm Quy cười khẩy: "Trước đây trong lớp 1 của trường chuyên Thanh Thành có một học sinh tên là Trần Mộng. Thành tích cô ấy rất tốt, nhưng sau một cuộc thi thì cô ấy đột nhiên bỏ học. Tại sao?"

Trình Hàm chợt trợn to mắt.

Cô ta vừa thảng thốt nhìn Lâm Quy vừa lùi lại phía sau như gặp phải ma:

"Anh là ai? Anh biết những gì?"

Lâm Quy chỉ nhìn cô ta và mỉm cười.

Trình Hàm nhìn Lâm Quy như thể trông thấy một con quái vật đáng sợ, cô ta lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không khát, tôi không uống đâu."

Lâm Quy nhún vai, Trình Hàm đã bị đẩy xuống nước vào ngày đầu tiên nên ít nhiều gì cũng uống được chút nước, nhưng Từ Văn Hạo và Vương Hổ thì sắp đạt tới giới hạn rồi.