Chương 8

Phụ huynh của đám người bị bắt cóc sốt ruột nhìn qua.

Trên màn hình LED là hình ảnh Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ với chiếc mũi bầm tím, khuôn mặt sưng tấy chẳng rõ sống chết.

Ngoài ra còn có một dòng chữ nổi bật trên đó:

"Tôi muốn xem hình ảnh gia đình thủ phạm quỳ gối chuộc tội với nạn nhân. Thời gian đếm ngược là một tiếng, nếu không thấy được cảnh ấy, tôi sẽ tùy ý gϊếŧ một trong ba người này, đoán xem đó là ai nào?"

Ba gia đình chết lặng.

Còn cha mẹ của Trần Mộng thì chỉ biết gào khóc trong đau đớn khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra với con gái của mình.

Vương Hổ uống một hơi cạn sạch cốc nước, sau đó gã kiệt sức nằm vật xuống đất.

Lâm Quy rót một ly khác, ra hiệu cho Trình Hàm và Từ Văn Hạo có thể tiếp tục trò chơi.

Nhưng cả hai đều chột dạ nên quay mặt đi, sợ Lâm Quy lại hỏi thêm gì nữa.

Đêm xuống, trong căn phòng kín chỉ có mấy người chúng tôi, đám Trình Hàm vẫn còn hy vọng tìm được đường trốn thoát.

Tôi mới thϊếp đi chưa được bao lâu thì Trình Hàm đột nhiên nổi điên, cô ta túm lấy tóc tôi và chửi bới: “Con khốn, thấy kết cục bây giờ của tụi tao, mày có vui không?”

Dù cho cơ thể đang cạn kiệt sức lực nhưng cô ta vẫn giơ tay tát thẳng vào mặt tôi, còn tôi thì đáng thương nép mình vào góc, cầu xin lòng thương xót:

"Làm ơn đừng đánh tôi mà..."

Tôi liếc nhìn camera trong góc, đảm bảo rằng cảnh này đã được ghi lại rõ ràng.

Ngay khi Trình Hàm gọi Từ Văn Hạo đến để tra tấn tôi nhiều hơn thì giọng nói của Lâm Quy chợt phát ra từ chiếc tai nghe ẩn:

"Được rồi, phát sóng trực tiếp đã tạm dừng, cậu có thể phản kích rồi đấy."

Vừa dứt lời, tôi chặn tay Trình Hàm lại và vặn mạnh, sau đó đạp vào bụng cô ta không thương tiếc.

Trình Hàm thét lên rồi ngã xuống đất.

Từ Văn Hạo chửi thề một câu rồi xông tới định đánh tôi. Tôi túm chặt lấy tóc cậu ta, sau đó vòng tay siết chặt cổ cho đến khi cậu ta sắp ngạt thở mới chịu buông ra.

Sáng nay, tôi không những ăn no uống no mà còn ngủ được hẳn một giấc.

Còn bọn họ đã không có gì vào bụng suốt ba bốn ngày ròng, dù có là con trai thì cũng không mạnh bằng tôi đâu.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ:

"Tình thế hiện tại của các cậu không ổn đâu, vậy nên tôi khuyên các cậu đừng có mà khıêυ khí©h tôi. Dù sao... nơi này cũng chẳng còn ai “cơm bưng nước rót” cho các cậu, nếu thật sự dồn tôi vào đường cùng, với tình hình tự lực cánh sinh của các cậu bây giờ, tôi có chết cũng sẽ kéo theo mấy người các cậu chết chung đấy.”